Anh nghi hoặc nhìn cậu đang từ từ cởi lớp áo của mình ra
"Em làm gì vậy"
Cậu không đáp lời, bước thẳng tới, ngẩng đầu lên, môi muốn chạm vào anh, nhưng đã bị gạt đi nhanh chóng
"Em chỉ làm việc mình nên làm từ sớm"
Cậu vẫn bước tới, chủ động hôn anh
"Em đang làm gì?" Anh nghi hoặc nhìn cậu, từ khi nào người anh yêu lại trở nên như vậy
"Yêu anh"
"Em nghĩ như thế này là yêu" Anh vẫn không tin vào tai mình, cậu đang thừa nhận là "yêu"
"Em có chắc chắn không?" anh mở to mắt nhìn chắm chằm vào cậu
Cậu bước tới, khẽ hôn anh
"Yêu em và đừng nghĩ gì nữa" Cậu trao anh nụ hôn trải dài từ mắt xinh đẹp, đượm buồn của anh, tới cánh mũi cao ngất mà bao người ghen tị và cả đôi môi đang mời gọi kia nữa. Cậu hôn hết, hôn thật nghiêm túc, vừa hôn vừa đay cắn nhẹ. Tất cả những điều này đáng lẽ cậu nên làm từ lâu rồi mới phải.
"Em không yêu anh
Không hề yêu anh" anh lắc đầu nhìn cậu dẩy cậu ra xa
Cậu đứng đó, khó hiểu nhìn anh, đây không phải là điều mà cả hai đều mong muốn và chờ đợi sao. Vì sao anh lại...
"Đây không phải là yêu" Anh tiếp tục lùi xa, lắc đầu cho thanh tỉnh
"Em yêu anh" cậu cảm giác sóng mũi mình cay cay, cậu đã hạ mình đến vậy nhưng vì sao anh vẫn không chịu hiểu.
"Không yêu..."
Cậu bước tới, anh lùi ra.
"Em yêu anh
Em rất yêu anh
"Em yêu anh
Nhưng anh không hiểu cho em
Hiểu cho hoàn cảnh của em" cậu lên trước mặt anh. Nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống đôi gò má kia, nếu là ngày trước anh sẽ không ngần ngại mà bước tới mà vội lau, ôm cậu vào ngực mình an ủi. Anh cố gắng kềm bước chân mình.
"Đủ rồi, anh hiểu, anh rất hiểu nên anh chờ đợi em, chờ đến khi em đủ tự tin về bên anh. Nhưng anh đã lầm, quá khứ, hiện tại và cả tương lai của em đều không có anh"
"Anh có thể lén lút yêu em như em mong muốn nhưng anh không chọn điều đó. Anh muốn chúng ta ngồi nghiêm túc mà nghĩ về nó, nghĩ về tương lai. Nhưng tương lai em đã và đang vẽ ra không có anh trong đó" anh cố kềm giọng đã lạc đi vì cậu.
"Em yêu anh
Em yêu anh rất nhiều " nước mắt cậu bắt đầu chảy xuống. Cậu tiếp tục bước tới, vòng tay ôm anh
"Chắc chắn không là tình yêu vì nếu yêu anh sẽ hiểu anh. Đây hoàn toàn chứng tỏ em không hề hiểu anh" anh đẩy cậu ra, bước lùi lại.
"Em thông minh lắm mà sao lại dùng cách này. Bình thường em rất tự tin hiểu về em, sao nay em lại" Anh khó hiểu nhìn cậu
"Vì em yêu anh nên đã trở nên ngu ngốc vậy đó" nước mắt hòa giọng nói dần trở nên đục hơn.
"Nó không hề giống em"
"Phải nó không hề giống em"
"Đây đâu phải con người luôn tự tin mình thông minh ngày trước đây" anh ngắm cậu, buông vài lời châm biếm.
Cậu hẳn đã nghe nhầm rồi. Người trước mặt đang châm biếm cậu. Người đó đã không cần cậu lại còn tiếp tục châm biếm cậu.