"Trong tim tôi, cất chứa một cơn gió lạ."
Câu chuyện này xảy ra vào rất lâu, rất lâu sau đó.
Tôi là một người gốc thành phố Hồ Chí Minh, và gần chỗ tôi sống, có một khu vui chơi tên là Thỏ Trắng.
Thỏ trắng thì lúc nào cũng mềm mại dễ thương, nhưng các trò chơi nơi đây, thì không hẳn là vậy.
Ngày trước, khi mới biết đến anh, tôi đã từng mong muốn được dẫn anh đến nơi này.
Để chơi trò chơi thảm bay, ba lần liên tiếp ( ͡° ͜ʖ ͡°) (không nhịn được mà thêm vào cái icon này lololol)
Và hôm nay, tôi đã có cơ hội được làm điều đó.
Nhân dịp anh có một dự án quảng cáo tại đây, tôi đã kéo anh về lại cái nơi mà hồi xưa tôi mê tít ấy.
Chúng tôi lê lết đi dạo quanh công viên Lê Thị Riêng từ lúc chiều tà đến tận 6 giờ rưỡi tối.
Ánh đèn của khu vui chơi Thỏ Trắng bật lên, lấp lánh và rực rỡ. Tôi kéo anh đi mua vé.
Sáu vé cho hai người, ba lần chơi.
Chúng tôi bước lên hàng ghế của trò chơi. Trong khi nhân viên điều khiển máy đang cài lại dây an toàn cho anh, tôi cười cười, nhìn anh đầy thâm ý.
E hèm... thực ra thì tôi đã nhịn xúc động muốn cười to khi người gặp họa từ chiều đến giờ rồi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt có chút bối rối, nhưng cũng hàm chứa một ít khiêu khích.
Được, chơi tới luôn!
Sau khi cài dây xong xuôi, trò chơi bắt đầu. Thảm bay bắt đầu quay từ từ, nhưng thật ra cũng chỉ quay chậm trong vài giây, rồi bắt đầu tăng tốc nhanh một cách đáng sợ.
Ha hả.... thử tưởng tượng đi, thời lượng 8 phút, 4 giây cho một vòng quay.
Tôi như bay lên khỏi ghế ngồi, rồi sau đó lại đập hông vào thành ghế, tôi lại bay lên.... cứ thế lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vô tận.
À và... nếu như các bạn có máu chơi cảm giác mạnh đến bạt mạng như tôi, các bạn sẽ cảm thấy trò chơi này vô cùng vui, vừa đau nhưng lại vừa làm cho các bạn muốn bật cười thật to.
Tôi nhìn sang anh và thấy mặt anh cứng ngắc.
Anh quay sang tôi, dường như đang cố gắng mở cái khớp xương quai hàm đang căng chặt ra và nói:
"Sau này không chơi nữa."
Nghe giọng nói có chút run run của anh, tôi càng bật cười to hơn. Sau đó, tôi dùng tay nắm lấy bàn tay đang vịn vào thanh bảo hộ của anh.
"Đừng lo, em sẽ bảo vệ anh."
Tôi hét lên.
Anh im lặng, không nói gì. Tay anh ngửa ra, bao trọn lấy tay tôi.
Cứ thế, chúng tôi chơi đi chơi lại trò đó tận ba lần.
Cái gì gọi là chơi cảm giác mạnh đến bầm tím?
Là cái này đây.
Bước xuống cầu thang sau lần thứ ba chơi thảm bay, chân tôi có chút run rẩy, chân anh cũng vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bùi Tiến Dũng x Fan] Cầu Cho Một Kiếp Tĩnh Hảo An Yên - Vô Diệp Chi Hoa
RomanceVăn này không có văn án, chỉ là một số đoản văn nho nhỏ gộp lại với nhau thành một câu chuyện. Các cô gái và các chàng trai đã và đang yêu thích "người nhện trong khung gỗ" của chúng ta, hãy bước chân vào câu chuyện này. Hãy nhập vai vào nhân vật "t...