YOU

1.5K 102 11
                                    

Tôi quen biết người kia vào một ngày dở dở ương ương với cái nóng hơn 22°C ở giữa lòng Seoul vốn lạnh giá, ẩm ướt. Chẳng hiểu sao tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc ngày hôm đó, ngày mà em xuất hiện với cái đầu màu hạt dẻ tạo kiểu thịnh hành cùng chiếc áo màu vàng chanh rộng thùng thình trông vô cùng chói mắt. Em đi cùng với ba người bạn nữa, hùng hùng hãi hãi bước vào căn phòng chỉ vỏn vẻn hơn hai mươi mét vuông, nơi mà cố gắng lắm Jaehwan mới xin xỏ được nhà trường tài trợ chi phí làm bảng hiệu cho năm chữ: 'Câu lạc bộ Âm nhạc'.

Câu lạc bộ của chúng tôi đã đề ra kế hoạch tuyển thành viên mới từ rất lâu, (thật lòng thì tôi chẳng muốn thế nhưng nếu muốn duy trì hoạt động sau những lần bị dọa rằng phải đóng cửa vì thiếu nhân lực thì bắt buộc chúng tôi phải làm như vậy) và cuối cùng thì sau nhiều vòng kiểm tra năng lực rồi chọn lọc kĩ lưỡng, Jaehwan cũng tiến đến vỗ vai tôi, kéo theo sau là bốn người tôi chẳng hề gặp gỡ trước đó. Ừ thì cũng phải giới thiệu đôi chút về bản thân, đặc điểm đầu tiên ở tôi đó chính là: tôi chẳng thích người lạ một chút nào!

"Ngừng gõ một chút, cậu chào đón người ta kiểu này cũng ồn ào quá rồi đó."

Kim Jaehwan ra hiệu cho tôi ngừng gõ trống. Chẳng muốn bị gọi là thằng ất ơ bất lịch sự, thế nên xoay dùi trống trong tay, tôi hất đầu ý bảo Jaehwan cứ tự nhiên nói tiếp, không hứng thú nhưng vẫn ra vẻ là đang nghe.

"Phải thế chứ!" Chỉ có thể cũng đủ khiến Kim Jaehwan hài lòng, vui vẻ bắt đầu giới thiệu từng người một trong đám người được hắn dẫn vào "Giới thiệu từ trái qua phải cho cậu dễ hình dung nhé, Park Woojin, Bae Jinyoung, Lee Daehwi cuối cùng là Park Jihoon, cả bốn người đều rất là đẹp trai đúng không nào?"

Đẹp trai gì chứ, chơi đống nhạc cụ kia bằng cái gương mặt đẹp đẽ kia chắc, tôi nghĩ thầm nhưng chả thèm bắt bẻ, bởi tôi hiểu cái tính xởi lởi lắm mồm của tên bạn mình sẽ không để yên cho tôi một khi tôi lên tiếng, im ỉm cho qua vẫn tốt hơn, tôi vẫn còn muốn ăn trưa hơn là ở đây phí thời gian với những cái tên khó nhớ này.

"Jinyoung chơi piano cừ lắm đấy nhé, còn Woojin và Daehwi thì cảm âm cực tốt luôn, nhưng có lẽ cậu chỉ cần để ý và giúp đỡ Jihoon thôi, em ấy cũng chơi trống khá tốt đấy!"

Trưởng câu lạc bộ vẫn thao thao giới thiệu và lần này hắn đã thành công khiến cho tôi bất ngờ. Tôi không rõ tên của bốn người mặc cho Jaehwan đã giới thiệu qua một lần nhưng chẳng hiểu sao lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cậu trai áo vàng nọ. Như quán tính, cậu ấy cũng nhìn tôi rồi chóng vánh rồi lại cụp mắt như thể tôi vừa bị tôi trừng mắt nhìn lại. Và nếu thật sự đó chính là Jihoon, tôi rất rất tò mò rằng cậu ta dùng đôi bàn tay trắng tròn, trông mềm mại đến thế kia để chơi trống cơ á?

Tôi là một tay trống nghiệp dư tham gia vào câu lạc bộ cũng đã hai năm, bắt đầu cầm dùi trống hơn sáu năm nên ít nhiều gì cũng được xem như là người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, thế mà nhìn đi, tôi lại bỏ lỡ bàn tay của một tay trống khác cơ đấy!

Ấn tượng về tôi với cậu trai áo vàng kia có lẽ chính là cực kì không tốt. Em nói nhiều, nói to, lại toàn nói những điều vô cùng nhảm nhí. Kể từ lúc bước vào phòng, mặc kệ bao nhiêu thứ âm thanh, em cùng ba người bạn kia cứ chí chóe chuyện này rồi chuyện kia, lấn át cả tiếng trống khiến tôi ngồi bên này muốn nổ tung mất mấy cái dây thần kinh tập trung của mình. Dù gì cũng là con trai với nhau, sao em có thể nói nhiều đến vậy nhỉ? Ngay cả tên lắm mồm nhất mà tôi từng gặp là Kim Jaehwan cũng chưa chắc đã thừa năng lượng nhiều như em đâu.

[Panwink] TwilightNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ