Cuộc sống mạc danh kì diệu trôi qua hơn vài tháng, cuối tháng ba tuyết tan dần để lại mùa xuân với những cánh hoa anh đào đầu tiên đang hé nở trên khắp bao con đường tấp nập người qua lại nhưng vẫn còn đầy rẫy hơi nước. Lễ hội mùa xuân ở trường của tôi luôn diễn ra rất lớn và tất nhiên vào mỗi dịp như thế câu lạc bộ của chúng tôi lại có dịp để tụ tập với nhau. Thật ra tôi vẫn luôn muốn bản thân mình được bận rộn một chút và thật tốt khi bận rộn với những điều mà mình vẫn luôn yêu thích bấy lâu nay. Chương trình lần này sẽ có ba tiết mục mà chúng tôi góp mặt. Vì số lượng tiết mục tăng lên nên quá trình luyện tập vì thế cũng vất vả hơn cả, chiếu theo lời của Kang Taehyun miêu tả thì hiện tại cả bọn có thời gian ở câu lạc bộ còn nhiều hơn thời gian ở lớp học và ở nhà cộng lại. Tôi tham gia hai trên ba tiết mục, tiết mục còn lại tôi nhường cơ hội được thể hiện tài chơi trống lại cho Park Jihoon. Ban đầu em ấy chẳng đồng ý để tôi làm thế bằng vô số những lý do vô cùng có lý lẽ, nhưng tất cả làm sao thắng được sự kiên định của tôi và tài ăn nói đầy sức thuyết phục của Jaehwan cơ chứ. Thế là ngày hôm ấy, em ôm chầm lấy tôi trước mặt sáu người còn lại khiến tôi bất ngờ đến cứng đờ cả người. Đáng lẽ em không nên làm thế!
Mọi người trong câu lạc bộ ai cũng dần nhận ra được sự biến hóa của tôi trước Jihoon, họ hay đùa nhau rằng thành kiến của tôi đối với em biến đi đâu mất rồi nên giờ chỉ còn sót lại mỗi sự yêu thích mà thôi. Chỉ là mỗi khi Jihoon tỏ ra thân thiết hay có những hành động thân mật nào dành cho tôi, ai nấy đều đồng loạt hướng mắt về Daehwi, người chỉ biết cúi đầu mà chẳng thể làm bất kì điều gì khác. Chưa bao giờ tôi muốn sự chú ý của mọi người hướng về mình (kể cả khi tôi đứng trên sân khấu) và cũng vì thế nên tôi chẳng muốn những tình huống kiểu như thế sẽ xảy đến với mình thêm một lần nào nữa.
"Anh Guanlin thích Daehwi ạ?"
Jihoon hỏi trong giờ nghỉ, sau khoảng hai giờ đồng hồ tôi triển khai những đường trống giúp em. Tôi không mấy bất ngờ bởi câu hỏi (quá nhiều người hỏi tôi câu này rồi) nhưng lần này lại bất ngờ bởi người hỏi là em, người vốn dĩ phải hiểu rõ tình hình giữa chúng tôi hơn bất kì ai khác. Tôi không trả lời ngay mà kiên nhẫn quan sát xem rằng khi hỏi ra câu này em đã mang thái độ gì nhưng thất bại, người luôn tỏ ra vui vẻ, giỏi che giấu cảm xúc của trước đây đã trở lại mất rồi.
"Tôi nhất định phải trả lời câu hỏi đó của em à?"
Jihoon bình tĩnh nhìn tôi, em cười nhạt "Tất nhiên rồi bởi vì Lee Daehwi là bạn thân của em, nếu anh thích cậu ấy thì em phải cư xử với anh theo kiểu khác."
"Kiểu khác?"
Tên nhóc ngốc nghếch này có biết mình đang nói gì không vậy?
"Là kiểu như Park Woojin hay Bae Jinyoung vẫn thường đối với anh đó."
Kiểu như Park Woojin và Bae Jinyoung? Đó sẽ là kiểu nửa câu hay một câu đều ngoan ngoãn gọi tôi là tiền bối?; kiểu đi ăn ở nhà hàng nào hay gọi món ra sao phải chờ đợi ý kiến đến từ bọn tôi; kiểu sẽ không dám chủ động bắt chuyện nếu không có bất cứ điều gì cần hỏi hay là kiểu dù em có ra sao hay như nào cũng chẳng đến lượt một kẻ hèn nhát như tôi quan tâm đến? Chuyện tình cảm của tôi ra sao, tôi đối với em như nào thì cho đến cuối cùng em cũng chẳng nhận ra hay sao?

BẠN ĐANG ĐỌC
[Panwink] Twilight
Fiksi PenggemarTitle: Twilight Author: Thow Beta: Giấm Táo Disclaimer: Không ai thuộc về bọn tui Status: Incompleted Category: General, OOC. Summary: Tôi gật đầu, khóe miệng giật giật muốn nói lời chào tạm biệt với em nhưng rồi lại thôi. Em mím môi trông chờ, khu...