Chap 121: Hy Vọng

10.2K 310 74
                                        


Đại Phong ôm Diệu Linh vào lòng, anh nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong kho hàng. Anh cảm thấy thật may mắn người bị thương không phải là cô, nếu không anh chắc điên mất. Tuy nói là anh đã hôn mê bất tỉnh mấy ngày qua, nhưng đối với anh nó dài giống như một thế kỷ trôi qua.

Anh biết, trong lúc anh đang cố gắng vượt qua khởi cơn nguy kịch để tỉnh lại, thì Diệu Linh mỗi ngày đều sống trong lo lắng. Cô luôn ngồi bên cạnh giường nói chuyện bên tai anh, tất cả những gì cô nói anh đều nghe được hết.

Anh còn biết, ngoài cô luôn ở bên cạch chăm sóc cho anh, thì còn có Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn cũng ở lại bệnh viện giúp cho cô. Chỉ tiếc hai người này suốt ngày cứ lăng nhăng lải nhải bên tai anh, đôi lúc khiến cho anh cảm thấy vô cùng bực bội, anh thật sự mong muốn mình có thể đứng dậy đá cho hai tên kia bay ra ngoài cửa sổ.

Trong lúc Đại Phong đang chìm đắm trong suy nghĩ, đột nhiên Diệu Linh dường như đã tỉnh táo lại theo bản năng muốn đẩy anh ra. Cô muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng càng cố gắng càng bị ôm chặt, không cách nào nhúc nhích nổi, hơn nữa anh đang bị thương, vừa tỉnh lại, cô không muốn dùng sức, sợ ảnh hưởng đến vết thương của anh.

Nhìn thấy mặt cô đen như Bao Công, anh cũng đoán ra chuyện gì khiến cho cô tức giận như vậy, anh cúi xuống hôn lên má cô;

"Linh Nhi, ai to gan dám chọc giận vợ yêu của anh vậy, mau nói cho anh biết đi."

Cô ngẩn người quay đầu lại lườm anh, nhưng không trả lời anh, đối với hành động đáng yêu này của cô, anh biết mình là thủ phạm nhưng vẫn tỏ vẻ vô tội.

"Linh Nhi, ngoan nói cho anh biết đi, ai đã khiến cho vợ yêu của anh không vui, anh sẽ cho người đánh kẻ đó."

Diệu Linh liền đưa cánh tay anh lên, cắn mạnh vào.

"Ouch! Linh Nhi, sao khi không lại cắn anh?"

"Trương Đại Phong, anh đúng là tên lưu manh, một kẻ lừa gạt, anh có biết hay không? Từ ngày anh bị thương cho tới nay, mỗi ngày em đều sống trong lo lắng, giờ phút nào cũng mong cho anh tỉnh lại. Nhưng khi tỉnh lại rồi thì không nói cho em biết."

Nghe những lời trách móc của cô, anh biết cô đang làm nũng;

"Linh Nhi, vợ yêu của anh..."

Cô vẫn im lặng không thèm trả lời anh;

"Trương thiếu phu nhân.."

Cô vẫn không hề có câu trả lời, chỉ cảm thấy cơn tức giận bao trùm.

"Darleen Hoàng Diệu Linh..."

Quả nhiên là có phản ứng, cô nhéo mạnh vào eo anh một cái,

"Trương Đại Phong, anh có biết, khi anh gọi em như vậy, nghe vô cùng đáng ghét hay không?"

Anh cúi hôn lên trán cô.

"Linh Nhi, chồng của em đang bị thương vừa mới tỉnh lại, chưa đầy một ngày thì em đã bị cắn xong rồi lại nhéo, có phải em muốn mưu sát chồng hay không? Em không sợ ở giá sao?"

Cô vẫn không chịu nói chuyện với anh.

"Ui da, bà xã ơi, anh đau quá đi" Anh đưa lên trước ngực giả vờ kêu đau.

Tổng Giám Đốc Tàn BạoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ