- Tiểu Lộc..... Cho anh xin lỗi mà. Anh thực sự không cố ý.
Ngô Thế Huân ngồi trên giường bệnh nỗ lực năn nỉ Lộc Hàm đang lấy tay lau nước mắt mà không thèm nhìn mặt hắn.
- Không cố ý? Vậy tại sao anh lại làm thế với tôi? Anh rất thích đùa giỡn như vậy? Anh có thấy vui không. Trước kia cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Lộc Hàm cố nén giận trừng mắt nhìn hắn.
- Không phải anh muốn đùa giỡn em đâu. Chỉ là... anh muốn biết rằng em có còn thực sự yêu anh không. Muốn biết nếu như anh thực sự mất trí em sẽ như nào. Anh chỉ sợ rằng nếu như em biết anh mất trí nhớ em sẽ không một chút suy nghĩ mà từ bỏ anh. Nếu thực sự như vậy anh hẳn sẽ không sống được mất. Làm như vậy anh cũng đã sẵn sàng đón nhận mọi tình huống rồi. Nếu như em không cần anh nữa anh sẽ không bao giờ làm phiền em hết.
Ngô Thế Huân cố gắng ôm Lộc Hàm vào sâu trong lòng, hơi ấm từ cơ thể hắn đang cố sức truyền sang cơ thể cậu. Bờ vai gầy của cậu vẫn không ngừng run lên vì sợ lại.
- Cảm ơn em vì vẫn còn tình cảm với anh. Quay về với anh đi.
- Ai nói với anh tôi còn tình cảm với anh?
Lộc Hàm giãy giụa ra khỏi cái ôm của Thế Huân.
- Còn không phải sao? Là kẻ ngốc nào nói chỉ cần anh tỉnh lại thì anh muốn gì cũng đáp ứng? Bây giờ anh tỉnh lại rồi thì muốn trở mặt? Anh hiện tại muốn em quay về với anh, cũng với anh ở chung một chỗ có chết cũng không rời xa.
Lộc Hàm đỏ mặt rồi... mặt cậu hiện tại nếu đem so sánh với trái cà chua thì cũng không thua kém nhau là mấy.
- Cái đó... cái đó...
- Hửm? Sao nào? Lời nói rồi thì phải thực hiện thôi. Em mà không thực hiện là hư lắm đó. Anh cũng vì lời kia mà dám đối mặt với tử thần quay trở về bên em, vậy mà em không thể đáp ứng được nhu cậu nhỏ bé của anh sao?
Hắn thở từng hơi ấm nóng vào phần cổ nhạy cảm của cậu. Bây giờ cậu chỉ muốn nổ tung, thực sự là cần một cái lỗ để trốn. Tại sao lúc đó lại nói mấy lời đó chứ. Đúng là ngu ngốc, cái miệng hại cái thân.
- A!
Lộc Hàm đột nhiên la liên một tiếng. Nguyên lai là do Ngô Thế Huân vô liêm sỉ kia vừa lợi dũng cắn một cái vào tai cậu.
- Anh làm cái gì vậy?
Lộc Hàm ngại ngùng trừng mắt nhìn hắn.
- Anh có làm gì đâu. Nằm lâu như vậy rồi không được ăn nên cảm thấy đói.
Hắn mặt không biến sắc vô sỉ nhe răng cười rồi nhìn cậu.
- Xin lỗi, có làm phiền hai người không?
Kim Chung Nhân, Khánh Tú cùng Phác Xán Liệt, Bạch Hiền ở ngoài cửa nhìn vào.
- A! Không phiền không phiền, mời mọi người vào.
Lộc Hàm giật mình vội đẩy Ngô Thế Huân ra.
- Xì. Mấy người đang phá hoại chuyện tốt của tôi thì có. Biết làm phiền rồi còn đi vào.

BẠN ĐANG ĐỌC
[HunHan] Son of Devil
Historia CortaĐôi mắt của quỷ dữ cùng với bản chất bạo ngược ngang tàn khiến hắn được gọi là con trai của quỷ. Một ác quỷ nhưng lại muốn nắm giữ trái tim của một thiên thần. Liệu con đường mà ác quỷ chọn có thể đến được cái đích mà hắn hướng đến? Và nếu hắn chọn...