Chương 4:

252 19 0
                                    

Ngày cha con Tô Kiến Quân tới Bắc Kinh cũng là ngày sinh viên tấp nập về trường. Xuống tàu, Tô Thần mất hơn 20 phút mới đẩy xe lăn đưa cha ra khỏi trạm xe. Ra sân ga, Tô Thần liền thấy xe bus của trường đại học tới đón tân sinh viên, cậu cùng cha bàn bạc một chút rồi tiến đến hỏi cụ thể vị trí trường học và lộ tuyến của các phương tiện giao thông công cộng lân cận, khéo léo từ chối đề nghị hỗ trợ của đàn anh nhiệt tình, quyết định trước tiên tìm một nhà trọ giá cả vừa phải cho cha nghỉ ngơi sau đó sẽ tới trường học làm thủ tục. 

“Thần tiểu tử, hay con cứ đi cùng bạn học này đi, cha đâu phải phế nhân, tự mình tìm thuê nhà trọ cũng được mà.” 

Tô Thần làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bước. Nơi này đã phát triển rất mạnh, thành phố bọn họ ở trước đó không thể so sánh cùng, từ trạm xe ra đây, chỉ riêng việc tránh xe đã khiến họ vừa vội vừa mệt. Hiện tại xe con trên đường nếu không phải của chính phủ thì cũng là của bọn nhà giàu mới nổi. Anh không thể nói lí với kiểu người này, thứ bọn họ thờ phụng chỉ có tiền và quyền! Nếu để Tô Kiến Quân tự đi một mình, có bị xô phải cũng không có đường tranh cãi đâu. Bắc Kinh ngày này so với Bắc Kinh trong trí nhớ khác quá nhiều, Tô Thần nhất thời không biết tìm đâu ra nhà trọ phù hợp. Lòng vòng vài giờ, rốt cuộc quyết định vẫy taxi, nói tài xế đưa bọn họ tới quán trọ gần đó. Khi đó trên xe còn chưa được trang bị đồng hồ đo, Tô Kiến Quân xuống xe thấy Tô Thần đưa cho tài xế 20 đồng thì thầm mắng thằng nhóc này hoang phí. 

Vào phòng, Tô Thần đổ sập xuống giường không thèm nhúc nhích. Vừa đi đường xa, lại đẩy xe cho Tô Kiến Quân đi vòng vòng suốt gần hai tiếng trên đường, tuổi trẻ sức dai cũng không chịu nổi nữa. Đang nhắm mắt mơ màng, chợt cảm thấy trên mặt mát lạnh, mở mắt ra, liền thấy cha đang cầm khăn ướt lau mặt cho mình. 

“Con mệt lắm rồi đi,” Tô Kiến Quân sờ sờ đầu con, “Nếu chân cha khỏe thì ổn rồi, sẽ không khiến cho con vất vả như thế. Đều tại cha con không được như người ta!” 

Mới hơn 40 tuổi mà Tô Kiến Quân trông đã già như người ngoài 50. Cảm giác được cha đang run run, mắt Tô Thần bắt đầu đỏ lên, cậu cắn lưỡi, không để mình khóc. 

“Cha, người nói gì vậy,” Tô Thần ngồi dậy, đỡ cha ngồi lên giường, “Con cái quan tâm cha mình là chuyện đương nhiên, hơn nữa con lại là con trai, cha lo gì chứ.” Thấy Tô Kiến Quân còn muốn nói gì đó, Tô Thần vội xỏ giầy, “Cha , bữa tối cha muốn ăn gì? Con đi mua nhé, tới thủ đô cũng nên ăn một bữa ngon chứ.” 

“Cha ăn gì cũng được, tiền này con để đóng học phí ba.” 

“Cha yên tâm, tiền đây rồi. Vậy con đi nhé.” 

Tô Thần nói xong liền mở TV, đưa điều khiển cho cha, sau đó hỏi mượn chứng minh thư của cha và sổ hộ khẩu. Lúc này mới một giờ chiều, cậu vẫn kịp tới phòng giao dịch mở một tài khoản. Hơn nữa, còn nửa tháng nữa mới hết hạn nhập học, cậu không thể để cha ở lại quán trọ lâu. Lúc trên tàu, nghe ý cha là định đi làm công, Tô Thần tuyệt đối không đồng ý. Tô Kiến Quân lúc này đang có bệnh, mà kể cả hết bệnh, chân ông như thế rồi có thể làm được gì an toàn. Nhưng những lời này không thể nói trước mặt cha, Tô Thần tính thừa dịp này kiếm một món tiền từ thị trường chứng khoán, sau đó thuê một phòng trọ ở lân cận trường học, xin ngoại trú, vừa tiết kiệm tiền nội trú vừa tiện chăm sóc cha. 

[ Đam Mỹ ] Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ