Chương 6:

230 23 0
                                    


Một tuần sau, quán ăn nhỏ của cha con Tô Thần chính thức khai trương. 

Trước khi khai trương, việc chọn tên cho cửa hàng cũng làm cha con cậu hao tâm tổn trí không ít. Tô Thần bảo cứ gọi là quán ăn là xong, Tô Kiến Quân nhất định không chịu. Trong lòng Tô Kiến Quân, quán ăn nhỏ này là bao tâm huyết của Tô Thần, sao có thể gọi tùy tiện được, Tô Thần lại cho rằng đây chẳng qua chỉ là một quán nhỏ, đâu cần nghiêm túc như thế. Sau lại giằng co mãi, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, hai cha con đều thấy buồn cười, lúc này mới quyết định lấy tên quán là “Ẩm thực Tô ký”. Đại tự Tô thần viết khá đẹp nên tự mình viết tên cửa hàng, vừa khéo gần đó lại có cửa hàng làm biển hiệu, bỏ ra 200 đồng làm một cái biển treo lên, cha con nhìn đều thỏa mãn, hôm sau liền chính thức mở cửa đón khách. 

Trước khi Tô ký khai trương, các hàng quán phụ cận phần lớn đều bán món ăn huyện Sa*, thỉnh thoảng cũng có mấy nhà làm món ăn nóng, còn Tô ký lại áp dụng phương thức kinh doanh như căn tin của trường học. Mỗi món ăn làm xong đều được đựng trong khay lớn, ấn giá dán trên tường, khách có thể tự mình lấy đồ ăn, ăn tại quán hay mang về đều được. Bởi tay nghề nấu nướng của cha con Tô Thần rất tốt, mùi vị món ăn ngon, lượng lại thực dụng, quán mở chưa tới nửa tháng, lượng khách quen ngày càng nhiều, mỗi buổi trưa và tối hai cha con bận tới mức chân không chạm đất. Tô Kiến Quân còn ổn, Tô Thần mỗi ngày ngoại trừ bận rộn ở Tô ký thì còn phải đến trường, Tô Kiến Quân thương con liền đề nghị thuê thêm một người phụ việc. Tô Thần tính toán thấy cửa hàng này thu vào cũng khá, nhưng cửa hàng vừa mới khai trương, trừ bỏ tiền vốn thì thu nhập cũng không còn bao nhiêu, tuy nhiên cha con cậu đúng là không kham hết việc được. Tô Kiến Quân nói tới chuyện thuê người khiến Tô Thần tỉnh ra. 

Hôm nay hai cha con đóng cửa hàng, Tô Thần xuống bếp làm một đĩa rau xào thịt, chặt nửa con gà, lại rang thêm một đĩa lạc nhỏ, khui chai bia, hai cha con vừa ăn cơm vừa bàn chuyện thuê người làm cho cửa hàng. 

“Cha, con tính rồi, cửa hàng nhà ta mới khai trương, thuê người làm, tiền kiếm được mỗi ngày chẳng đủ trả lương cho người ta. Trước con có nghe qua, ở đây lương cho phụ việc thấp nhất phải ngần này.” Tô Thần vừa nói vừa giơ năm ngón tay. 

“Thế a, vậy con nói phải làm sao? Con cũng không thể cứ chạy hai đầu như thế được, cha sợ làm ảnh hưởng tới việc học của con.” 

“Cha, gần đây cha có nhận được tin gì của chú Lý không ạ?” Tô thần gắp một đũa thịt bỏ vào bát Tô Kiến Quân. 

“Chú Lý à?” Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút, quả thực từ ngày hai cha con rời Tế Nam cũng không có liên hệ với vợ chồng Lý Đạt Phát, bất quá vừa nghe con nói, ông cũng hiểu, “Con là định mời chú Lý ra đây làm?” 

“Vâng” Tô Thần gật đầu. 

“Nhưng việc buôn bán của chú ấy đang tốt, hơn nữa lần trước con đề cập tới, người ta cũng đã từ chối rồi mà?” 

Tô Thần biết Tô Kiến Quân vẫn để ý chuyện trước kia, nghĩ mình có lỗi với vợ chồng Lý Đạt Phát, nay muốn mời người ta ra giúp thì có hơi xấu hổ. 

“Cha , trước khác nay khác, hôm trước con xem báo, thấy nói Tế Nam hiện đang quy hoạch lại khu cũ, nhiều khu đều bị dỡ bỏ, trong đó có khu nhà cũ của chúng ta. Hơn nữa trước đây chú Lý không muốn đi là vì không có chỗ quen biết, nay chúng ta mở cửa hàng, mời chú ấy tới cũng không phải cái gì khó nói, có lẽ lại giúp đỡ chú ấy được cũng nên.” Tô Thần đã hỏi thăm, biết cửa hàng Lý Đạt Phát nằm ở khu nhà cũ, toàn bộ nhà ở đã bị dỡ bỏ, khu nhà mới xây lại cũng phải một thời gian nữa mới hoàn thành, nhà Lý Đạt Phát cũng là đi thuê, chẳng có ràng buộc gì. Hiện tại Tế Nam quản lí những hộ kinh doanh nhỏ chặt chẽ hơn trước đây nhiều, bọn họ không có giấy phép kinh doanh, không biết chừng là đang sốt ruột ni. Huống hồ bản thân mình cũng hiểu rõ hai người đó, mời họ ra cùng làm không chỉ có thể báo đáp ân tình trước đây mà còn có thể yên tâm mỗi lúc mình không có mặt ở cửa hàng. 

Tô Kiến Quân suy nghĩ một chút liền đồng ý với Tô Thần. Ngày hôm sau Tô Kiến Quân ra bưu cục đánh điện báo cho Lý Đạt Phát. Không bao lâu sau, Lý Đạt Phát và Tô Trân gọi điện lại nói đồng ý. Trước đó, để tiện cho công việc, Tô Thần cho lắp một bộ điện thoại trong cửa hàng, Tô Kiến Quân đã viết cả số điện thoại khi gửi điện. Hôm đó Tô Thần đi học về, Tô Kiến Quân nói tin này cho cậu, Tô Thần hỏi thăm, quả nhiên giống như cậu dự liệu đến 8, 9 phần mười, Lý Đạt Phát hiện đang sốt ruột lắm, tin tức Tô Kiến Quân đem đến chính là giúp giải quyết vấn đề cấp bách nhất của bọn họ. 

Vài ngày sau, vợ chồng Lý Đạt Phát ra tới Bắc Kinh, Tô Thần ra ga tàu đón họ, thấy Lý Đạt Phát tóc mai đã điểm bạc, Tô Trân cũng già đi không ít thì biết gần đây họ thực vất vả, cũng may tinh thần cả hai đều rất tốt. 

Tối đó, Tô ký đóng cửa sớm, cha con Tô Kiến Quân làm cơm mừng vợ chồng Lý Đạt Phát tới. Lý Đạt Phát uống nhiều, nắm tay Tô Thần nói đã hối hận lúc trước quá cố chấp, cực khổ hơn nửa đời, nay cái gì cũng không có. Sau, Tô Thần hỏi Tô Trân thì biết được, bởi Lý Đạt Phát không có giấy phép kinh doanh, bị tra ra liền phải chịu phạt không ít tiền, sau đó phòng ở lại bị dỡ bỏ, bọn họ mở quán nhỏ lại bị quản lý đô thị bắt mấy lần, tiền dành dụm được cứ thế mà ra đi gần hết rồi. Nếu không có điện báo của Tô Kiến Quân, bọn họ đã định quay về quê làm nông nghiệp rồi. Tô Thần nghe xong, thấy sống mũi cay cay, hối hận ngày trước không nói rõ mọi chuyện cho họ. 

Đêm xuống, vợ chồng Lý Đạt Phát vào nghỉ trong phòng Tô Thần, còn cậu vào phòng cha mình trải chăn đệm xuống đất ngủ tạm. Sáng hôm sau, Tô Thần tỉnh dậy, cầm chậu đi múc nước rửa mặt, thấy vợ chồng Lý Đạt Phát đã sớm dậy, phòng ở đã được quét tước sạch sẽ. 

Tô Thần hơi ngượng ngùng, “Chú Lý, chú làm gì vậy?” 

Lý Đạt Phát kéo góc áo lau mồ hôi, “Thần tiểu tử, chú Lý con dậy sớm quen rồi, vả lại cha con con đã giúp đỡ chúng ta, chúng ta không thể ngồi không a.” 

“Chú Lý, con không muốn nghe chú nói thế đâu. Chúng ta là người một nhà mà, trước đây chân cha con bị thương, hai người giúp cha con con còn ít sao? Hiện tại chú làm như vậy không phải quá khách khí sao?” 

Lý Đạt Phát hàm hậu cười, đẩy nhẹ Tô Trân, “Xem, tôi đã nói Thần tiểu tử tâm tính rất tốt, ai như bà, tóc dài trí ngắn, chỉ toàn nói linh tinh.” 

Tô Trân xấu hổ cười cười, Tô Thần thế mới biết, người thím này tuy bề ngoài có vẻ tùy tiện nhưng tâm tư rất tinh tế. 

Hôm đó, Tô Thần cùng Lý Đạt Phát lí hợp đồng, hợp đồng ghi rõ, hai bên là bạn làm ăn, lợi nhuận chia 3 – 7, 3 tháng thanh toán một lần, kì hạn của hợp đồng là một năm. Ban đầu Lý Đạt Phát nói chia cho ông 3 phần lợi nhuận thì có hơi nhiều quá, Tô Thần trực tiếp nhắc tới chuyện trước đây ông mướn cậu làm ví dụ, ông chỉ ha ha cười rồi ấn vân tay.

[ Đam Mỹ ] Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ