Hôm sau, Bạch Lộ cùng với Tương Như cả hai đều bị chủ nhiệm toàn khối lớp 12 thông báo phê bình.
Tương Như lại đâm sợ.
Bóng đêm đem lại cho người ta một sức mạnh phi thường, đợi mặt trời lên, sự việc lại trở thành chuyện khác.
Mỗi người một bài kiểm điểm một ngàn chữ, con số tương đương với một bài luận văn. Đây còn chưa sao, viết xong phải đứng trước mặt cả lớp đọc, thế mới chết người. Da mặt của Tương Như mỏng như tờ giấy, hễ nói dối là đã đỏ mặt, cho nên lúc ngồi viết kiểm điểm, nguyên một khuôn mặt của cô ấy cứ nóng hừng hực.
"Được rồi." Bạch Lộ ngừng bút, nhìn Tương Như, nói: "Đợi chút tớ viết cho cậu, tới lúc đọc cậu cứ theo đó mà đọc là được."
Tương Như cúi đầu, "Sao lại thế chứ...... Tớ đã là người liên luỵ tới cậu rồi."
Bạch Lộ: "Không sao, hai người cùng viết như thế này rất dễ bị lộ."
Tương Như cắn môi, mắt nhìn về một hướng ngây người.
Hiện đang là giờ thể dục buổi trưa, tiết thể dục của lớp 12 đều là hoạt động tự do, muốn chơi thì xuống sân vận động chơi, muốn học thì ngồi lại trong lớp hoặc vào phòng tự học ôn bài.
Bạch Lộ ngồi trên ghế, ngó theo hướng ánh mắt của Tương Như, phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm vào kính cửa sổ xuất thần.
Bạch Lộ huơ huơ tay, Tương Như quay đầu.
"À....... xin lỗi."
Bạch Lộ nhìn dáng vẻ ủ dột của cô gái này, hỏi một cách nghi ngờ: "Cậu như thế này đối với cậu ta, cậu ta cũng không biết, không thấy lỗ sao."
Tương Như: "Tớ cũng không muốn......"
Bạch Lộ: "Quên hết đi." Nghĩ đi nghĩ lại vẫn một câu kia, "Đau khổ vì cậu ta, không đáng."
Tương Như lại nhìn mặt bàn thẫn thờ.
Bạch Lộ: "......." Thở dài một hơi, Bạch Lộ cúi đầu viết bản kiểm điểm của mình.
Trong thời gian một tiết tự học, Bạch Lộ đã viết xong cả hai bản kiểm điểm. Tương Như trợn mắt há mồm nhìn cô, "Cậu, cậu viết nhanh như vậy à."
Bạch Lộ: "Cũng tạm thôi."
Tương Như cầm bản kiểm điểm ngó đôi lần, làm quen với nội dung, đọc đi đọc lại rồi bĩu môi.
"Bạch Lộ...... Cậu bịa chuyện thật cừ khôi."
Bạch Lộ ngó cô ấy, Tương Như giật mình xua tay lia lịa, "Tớ không phải có ý đó."
Bạch Lộ cười, "Tớ biết." Cùi chỏ của cô chống lên mặt bàn, "Tớ bịa chuyện quả thật rất cừ." Cô muốn dời sự chú ý của Tương Như đi, nói một cách nghiêm túc, "Bịa chuyện quan trọng nhất là logic, logic đủ mạnh, người khác sẽ tin là thật, nhưng cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào logic được, hễ logic mà không đủ thì bổ xung bằng tình cảm."
Quả nhiên Tương Như bị thu hút, "Vậy có phải là bịa đến độ bản thân mình cũng tin luôn không."
"Đương nhiên không phải." Bạch Lộ xua tay, "Đấy là tệ nhất, để cho ngươi ta tin, bản thân không tin, thế mới tuyệt vời."
Tương Như bị chọc cho cười.
Bạch Lộ nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: "Cậu vẫn nên cười nhiều thì tốt hơn."
Tương Như lắc đầu, hai bài tay nhỏ áp vào mặt mình, nói: "Cười cái gì chứ, gò má tớ quá cao, rất nhiều người đã bảo, lúc tớ cười trông như khỉ."
Bạch Lộ: "Họ nói tầm bậy thôi."
Tương Như nghe thế liền nắm lấy tay của Bạch Lộ, "Bạch Lộ cậu thật tốt."
Bạch Lộ: "Đừng có tự dưng xun xoe nhá."
Tương Như cười, rũ mắt, nói: "Là thật mà, hơn nữa tớ còn cảm thấy cậu thật lợi hại."
Bạch Lộ trợn tròn mắt một cách khoa trương, "Đừng làm tớ sợ, không phải xưa giờ tớ chưa từng vượt qua cậu mỗi lần khảo thi sao."
Tương Như đập Bạch Lộ một cái, "Cậu biết ý tớ vốn không phải vậy!"
Bạch Lộ giãn vai, giọng điệu của Tương Như rất nghiêm túc, nói: "Tớ nói thật lòng mà, hai đứa mình ngồi cùng bàn cả năm rồi, tớ vẫn chưa từng thấy bất cứ chuyện gì làm cho cậu bối rối, hơn nữa cậu còn chịu giúp người khác, tớ cảm thấy ở bên cậu thật dễ chịu."
Bạch Lộ im một chặp, khẽ giọng nói: "Có thể là hai chúng ta khá giống nhau thôi, tớ không nói nhiều, cũng rất hướng nội, nên mới hợp với cậu."
Tương Như bỗng nhiên than thở: "Người hướng nội đụng phải người hướng ngoại sẽ luôn thua."
Bạch Lộ biết cô ấy đang nghĩ đến những gì cô ấy đã trải qua với Hứa Huy.
Gió ngoài cửa sổ ùa vào.
Mặt trời sắp khuất sau núi, gió cũng mang theo chút hơi lạnh.
Bạch Lộ chợt nói: "Thắng thua xem ra không phải ở tính cách, mà ở thủ đoạn, cậu quá coi trọng cậu ta, cho nên mới cảm thấy mọi việc đều khó khăn."
Tương Như: "Cái gì?"
Chuông tan lớp vang lên.
Bạch Lộ: "Chuẩn bị một chút đi, chút nữa còn phải đọc bản thảo."
Tương Như lại như chim sợ cành cong, không ngừng lôi bản kiểm điểm ra đọc đi đọc lại, sắc mặt nghiêm túc, hai gò má vì lo lắng mà hơi ửng đỏ.
Cho dù tất cả những việc khó làm đều phải trải qua một quá trình chờ đợi vô cùng đau khổ, đến lúc thực sự bắt tay vào làm, thời gian bỗng qua rất nhanh.
Trong hai năm ở trung học, Tương Như đã từng đoạt không ít huy chương thi đua trong môn tiếng Anh, tuy là lúc đứng lên thì hồi hộp đến độ xanh mét mặt mày, nhưng sau khi lên đến được trên bục, vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, đem toàn bộ bản kiểm đọc như đang thuyết trình, đến đoạn cuối giọng điệu còn rất sinh động, hầu như không cần đến bài bản nữa.
Giọng đọc và cách phát âm bằng tiếng phổ thông ưu nhã đến chết người, đọc xong các bạn học vô cùng nể mặt cho một tràng pháo tay.
Đến lượt Bạch Lộ thì tẻ nhạt hơn rất nhiều.
Bạch Lộ nhỏ con, giọng cũng nhỏ, đeo một cặp mắt kính rõ to, thường tạo cho người ta một cảm giác sai lầm là cô đang thất thần, giống như kiểu học sinh trong lớp mà nếu như giáo viên không gọi đích danh thì sẽ không bao giờ chủ động giơ tay trả lời câu hỏi.
Đọc xong bản kiểm điểm, thầy chủ nhiệm gọi riêng Tương Như ra ngoài.
Bạch Lộ quay trở lại chỗ ngồi, nữ sinh ngồi đàng trước ngoái đầu, hỏi cô: "Tương Như có đỡ hơn chưa?"
Một nữ sinh khác cũng quay qua, tò mò nói: "Đêm qua cậu ra ngoài, có phải là theo cậu ấy đi tìm cái cậu học sinh trường dạy nghề kia?"
"Chao ôi, cậu lừa ai." Hai nữ sinh đàng trước cũng đều đeo kính, đẩy đẩy gọng ngang của kính, nói với Bạch Lộ: "Ai chẳng biết cậu ấy bị tên nam sinh đó bỏ bùa mê thuốc lú đến mất hồn, một nữ sinh ngoan ngoãn như vậy mà cũng biết trốn học rồi."
Bạch Lộ cúi đầu không nói gì.
Đám nữ sinh bàn tán một lúc, lại quay đầu lên tiếp tục giải đề ôn thi.
Đúng vào lúc Bạch Lộ cũng chuẩn bị mở sách luyện thi ra, phía sau lưng truyền đến một giọng của con trai.
![](https://img.wattpad.com/cover/147513405-288-k596693.jpg)
YOU ARE READING
Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) _ Twentine [FULL]
RomanceTuổi thanh xuân bồng bột, ai chưa từng một lần phạm phải sai lầm. Tuổi thanh xuân tươi đẹp, ai chưa từng rung động vì một người... Cậu từng tưởng rằng mình là người hạnh phúc nhất, hạnh phúc khi có được cô, hạnh phúc khi họ gặp được nhau. Nhưng, Tất...