Chương 12

683 23 0
                                    

  Bên trong vẫn còn đang bàn bạc, Bé Ba và Bì Ché đều phát hiện Tôn Ngọc Hà hình như hơi có vẻ mất tập trung.

Cho là bởi vì đối phương cảm thấy không hài lòng với bản kế hoạch đề xuất của mình, đầu óc của Bì Ché xoay chuyển nhanh chóng, tìm cách khác để giải quyết.

Bất chợt ánh mắt loé sáng, sức tập trung bị cánh cửa thu hút.

Những người khác cũng nhận ra gì đó, cùng quay đầu.

Bì Ché nói với Tôn Ngọc Hà: "Cậu chủ của các cậu tới rồi kìa."

Sau khi Hứa Huy bước vào, đi thẳng đến quầy bar, khui một chai bia uống, ánh mắt của Bì Ché và Bé Ba chưa từng dời đi từ sau khi cậu tiến vào phòng.

"Vậy sao giờ......." Bì Ché đập đập Tôn Ngọc Hà, "Hay là gọi cậu chủ của cậu qua đây, chúng ta cùng bàn tính một chút."

Tôn Ngọc Hà như cười mà không cười, chậm rãi lầm bầm: "Ừ, đáng được bàn tính một chút........"

Cậu ta xoay người ngẩng đầu, "Huy."

Hứa Huy coi như không nghe thấy, vẫn còn đang nốc bia. Tôn Ngọc Hà nhìn người dưới ánh đèn, nhíu đầu mày, giọng nói cũng to hơn.

"Huy!"

Chai bia cuối cùng cũng buông xuống, Hứa Huy xoay đầu, Tôn Ngọc Hà nói: "Qua đây một chút."

Hứa Huy bước tới, ngồi xuống chỗ để trống.

Bộ dạng của cậu không ổn lắm, ba người bên Bì Ché thân là khách, không dám mở miệng.

Giọng của Hứa Huy rất thấp, "....... Có chuyện gì?"

Tôn Ngọc Hà: "Chưa tỉnh ngủ?"

Mắt của Hứa Huy khép hờ, "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Ồ, lại mất kiên nhẫn rồi?" Tôn Ngọc Hà nhìn cậu, bất chợt cười hừ một tiếng không rõ nguyên do.

Bì Ché và Bé Ba nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì.

Tôn Ngọc Hà nói với Bì Ché: "Không sao, cậu cứ nói tiếp là được."

"À......." Bì Ché trình bày sự việc với Hứa Huy, Hứa Huy hơi cúi đầu, mái tóc che trước mắt, lắng nghe câu được câu chăng.

Di động chợt vang lên một tiếng, Nhỏ Út liếc nhìn, nói với Bì Ché: "Trưởng Phòng nói cậu ấy đã về trước rồi."

"Hả?"

Tôn Ngọc Hà liếc nhìn phía Hứa Huy, người nọ ngẩng đầu, mặt không biểu tình nhìn Nhỏ Út và Bì Ché đang nói chuyện với nhau.

"Cậu ấy nói cậu ấy đã về trước rồi, bảo chúng ta cứ bàn đi."

"Sao lại thế có thể đi về chứ! Không phải nói là chỉ đứng ở ngoài cửa cho thông khí thôi sao?"

"Tớ cũng không biết nữa...... Cậu ấy chỉ nói mỗi câu này, phải trả lời cậu ấy ra sao?"

"Thì bảo—— haizzz, quên đi, về thì về thôi, có lẽ có việc."

Bì Ché nói một hồi, bỗng chợt cảm thấy bên cạnh mình đang có một ánh mắt. Quay đầu qua, gặp ngay đôi mắt đen láy của Hứa Huy đang nhìn thẳng vào mình. Bì Ché chấn động toàn thân, buột miệng:

"Cậu chủ có chuyện gì?"

Hứa Huy cười, giọng nói dịu dàng, "Đừng gọi tôi như thế."

Bì Ché: "Vậy xưng hô thế nào?"

"Tên tôi là Hứa Huy, các cô cứ gọi tôi là Huy."

Huy nghe có vẻ gần gũi hơn "cậu chủ," Bì Ché bị nụ cười của Hứa Huy làm cho tâm tình phơi phới, nói: "Huy, vừa rồi lúc cậu vừa từ ngoài cửa bước vào, có trông thấy một cô nữ sinh, lúc đó chắc cô ấy còn chưa đi. Đó là Trưởng Phòng của bọn tớ, bọn tớ cùng nhau đến đấy, vốn là cùng nhau bàn bạc, kết quả không biết sao cô ấy lại ——"

"Tôi trông thấy rồi." Hứa Huy nói.

Tôn Ngọc Hà ở một bên lại đốt thêm điếu thuốc.

Hứa Huy bảo: "Các cô trình bày chuyện vừa rồi lại cho tôi thêm một lần nữa đi."

Nửa tiếng sau đó, ba người Bì Ché vui vẻ mãn nguyện quay về trường.

Tám giờ tối thứ Sáu là thời điểm phong phú đa dạng nhất của cuộc sống sinh viên đại học. Trong quán người đến người đi, khách hàng tăng dần lên.

Mấy nhân viên phục vụ trong quán bận tối tăm mặt mũi, một nhân viên phục vụ chạy quanh các phòng tìm tới tìm lui, túm lấy một nhân viên khác hỏi: "Có thấy anh Hà và anh Huy không?"

"Không, tớ cũng đang tìm đây." Nhân viên kia cũng cuống quýt, "Khách hàng bên trong vẫn còn đang tìm họ để chơi cùng, tìm đâu cũng không thấy người, di động gọi cũng không được."

Tầng 12 chỉ cách tầng 11 có một lầu, nhưng khác nhau rất xa.

Hiệu quả cách âm của toà nhà rất khá, âm thanh ồn ào náo động ở tầng dưới không truyền đến trên này.

Ở cuối hàng lang là một cửa sổ chạm đất rất lớn, có lan can. Đứng từ trong nhìn ra, có thể trông thấy khu phố đại học sầm uất. Dì lao công rấth thường hay tới nơi này, bởi vì thùng rác ở đây được sử dụng nhiều nhất.

Trong ấy không có rác, chỉ toàn đầu lọc thuốc lá.

Nơi này giống như một vùng đất phong thuỷ dành riêng cho hút thuốc, ai tới cũng không nhịn được đốt vài điếu.

Sau khi Tôn Ngọc Hà lặng lẽ hút xong hai điếu thuốc mới mở miệng, hỏi Hứa Huy đang ở trước mặt.

"Thế có nghĩa là gì?"

Hứa Huy chẳng nói chẳng rằng, dựa vào bức tường, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời đã tối hẳn, nhưng thế giới ngoài cửa sổ vẫn sáng rực, chiếu lên khuôn mặt không biểu cảm của Hứa Huy, điểm tô thêm vài phần rõ ràng.

"Đang hỏi cậu đó." Tôn Ngọc Hà nhìn Hứa Huy chằm chằm, chậm rãi bảo: "Tớ nói này...... Buông hết Bắc-Thượng-Quảng không đi, nhất định đòi tới Hàng Châu, thì ra là cái màn này."

Hứa Huy mím môi, tựa như đã rơi vào một cảnh giới xuất thần của riêng mình.

Tôn Ngọc Hà không nhịn được đẩy vai của cậu. Bờ vai dưới tay gầy guộc, đụng vào toàn xương.

Hứa Huy hơi bị đau, chau mày, tự nắn bóp, "...... Làm gì vậy."

"Làm gì? Tớ còn đang hỏi cậu làm cái gì!" Tôn Ngọc Hà giận sôi, "Cậu tới Hàng Châu là để tìm nó phải không, mẹ kiếp cậu bị nó cho ăn bao nhiêu vố đau như thế cậu còn không tự biết? Còn tới?"

Những lúc Hứa Huy không nói chuyện luôn đem lại cho người ta một cảm giác lạnh lẽo.

Tôn Ngọc Hà: "Nếu mà như vầy, ban đầu lúc tớ đòi đi tìm người tại sao cậu không cho?"

Vẫn là hai năm trước, sau khi Hứa Huy đi không lâu, Tôn Ngọc Hà tốt nghiệp cấp 3 xong đi tìm cậu chơi. Có một lần Hứa Huy say rượu, mới biết được lý do cậu và Bạch Lộ chia tay.

Lúc đó Tôn Ngọc Hà muốn đi tìm Bạch Lộ tính sổ, bị Hứa Huy ngăn lại.

Tôn Ngọc Hà giận đến gân xanh nổi đầy trán, "Cậu tới Hàng Châu có phải là để tìm nó!?"

Hứa Huy: "Không phải."

"Không phải!?"

Đầu mày của Hứa Huy càng thắt chặt, lẩm bẩm: "....... Cậu đừng la hét với tớ, âm thanh lớn như vậy tớ đau đầu."

Tôn Ngọc Hà tiếp tục gào rống: "Cậu còn biết đau đầu?"

Hứa Huy nhún vai.

Tôn Ngọc Hà nhìn, nói: "Bằng không, cậu về phòng nghỉ ngơi, tối nay tớ lo công việc?"

"Không cần."

"Lại sao nữa đây?"

Nhẫn Đông (Hoa Kim Ngân) _ Twentine [FULL]Where stories live. Discover now