Hakuba Saguru cầm chiếc ô đen bước vội trên đường. Đã hơn hai ngày sau tang lễ của Shinichi, trời vẫn mưa tầm tã. Anh khẽ mở cánh cổng biệt thự Kudo.
-Anh về rồi! Heiji.
Không có tiếng đáp lại. Anh ôm hộp đồ ăn, khẽ đẩy cửa thư phòng. Trong căn phòng rộng lớn chứa đầy sách, Hattori đang chăm chú đọc sấp tài liệu về vụ án của Shinichi.
-Anh về rồi à!
-Ăn trưa thôi Heiji! Em làm việc quá sức rồi!
-Chờ em một lát nhé!
Anh bước tới, cầm sấp tài liệu trong tay Heiji, đặt xuống bàn.
-Được rồi! Ăn đã! Đừng ép bản thân mình quá.
Cậu ngước mắt nhìn anh, chân mày dãn ra đôi chút rồi cũng ngoan ngoãn cầm lấy hộp cơm anh đưa cho. Từ sau đám tang, cậu đã liên tục ở đây, quyết tâm điều tra rõ mọi chuyện.
- Có thu hoạch gì không? - Hakuba vừa mở hộp cơm của mình vừa hỏi
- Không có! Mọi thứ đều rất mơ hồ!- Hattori lắc đầu- Căn biệt thự nổ tung vì C4, không để lại dấu vết gì, Kaito Kuroba dứt khoát giữ im lặng, kỳ lạ hơn là bố mẹ Shinichi ngay lập tức về Mỹ, ngay cả đám tang của Shinichi cũng không tham gia, tiến sĩ Agasa hình như cũng đi cùng họ. Chắc chắn họ đang cố giấu chuyện gì đó! Hồ sơ ở sở cảnh sát anh lấy về cho em cũng chẳng có gì mới!Gừ !
- Ừm! -Hakuba gật đầu, chọc chọc đũa vào chỗ cơm.
-Sáng nay anh tới sở cảnh sát thì sao? Có biết thêm điều gì không?
- Không có! Hoàn toàn không có, một chút manh mối cũng không có. - Anh xoa cằm- Không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra??
Hattori để hộp cơm xuống, luồn ta vào eo người bên cạnh, vùi mặt vào ngực anh mà hít hà. Cậu dường như đã quá mệt mỏi, nghĩ đến Shinichi, một giọt nước mắt xót xa lại bất giác trào ra. Hakuba thẫn thờ, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, rồi đẩy cậu ra, một tay đỡ nhẹ lên cằm cậu.
- Heiji!!! - Lúc này, anh thật sự không biết phải làm thế nào để an ủi cậu, giúp cậu bình tĩnh lại. - Đừng như vậy! Anh đau lòng lắm.
-Em thật vô dụng, Saguru, em phải làm sao đây. Shinichi là bạn thân nhất của em, vậy mà...vậy mà cậu ấy gặp nguy hiểm em cũng không biết. Thứ duy nhất em làm được là ngồi bên tro cốt cậu ấy. Em chẳng làm được gì cả, chẳng làm được gì cả... Hix!!!!!
Hakuba thấy tim mình như bị ai cắt mất một phần, lại gắt gao ôm lấy cậu.
-Heiji, đừng như vậy, chúng ta nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc, đừng quá gấp gáp, được không...
- Ừm - Hattori gật đầu, đưa tay lau nước mắt.
Lạch cạch... lạch cạch... Ngoài cửa kính có tiếng động. Hakuba đi tới, mở cửa rồi đưa cánh tay cho con chim ưng của mình đậu lên.
- Watson! Mày về rồi, có do thám được gì không?
Con chim kêu lên quác quác, rồi quay đầu bay nhẹ lên tán cây cao, rồi bất ngờ, đổi hướng, bay ra phía vườn cây nhà tiến sĩ Agasa, lao mình lên cao rồi cứ lượn tròn trên ấy. Hakuba cau mày, phía sau bức tường nhà tiến sĩ, một chiếc xe đen ngòm đang đỗ, không động tĩnh, phía trên mui xe hình như còn có gắn thiết bị thu sóng. Hakuba lập tức quay vào trong nhà, đến chỗ Hattori, viết lên một tờ giấy, giơ ra trước mặt cậu.