CHƯƠNG 2

107 2 0
                                    

Trăng sáng vằng vặc.

Lúc ban ngày, đại lễ thành nhân của Thái tử được cử hành long trọng, cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp.

Nhưng khi đêm xuống, có một người tuân theo mệnh lệnh của Thái tử đang đứng trước Thái tử điện.

Điện hạ triệu ta đến vào lúc muộn thế này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chẳng lẽ hắn sẽ đối với ta...

Trong lòng Tĩnh Huyền có một tia bứt rứt không yên, nhưng không cách nào phủ nhận cũng có một chút chờ mong phấp phỏng.

Không, Tĩnh Huyền, đừng quên ngươi là đương kim quốc sư, không phải là tiểu hòa thượng trước đây nữa.

Vạn nhất nếu như vượt qua phòng tuyến cuối cùng này, ngươi sẽ hủy đi tất cả nghi lễ quân thần, sẽ khiến Thái tử bị vu vào tội bất nghĩa!

Hắn là Thái tử, tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào nói xấu dèm pha!

Ngươi ngàn vạn lần không thể hại hắn!

Tĩnh Huyền vận dụng phật môn tâm pháp cố gắng bình ổn tâm tình đang tán loạn, sau đó mới cất bước đi tới cửa tiền điện.

"Tham kiến quốc sư." Tiểu Tuyên tử đã chờ ở cửa hồi lâu.

"A di đà phật, làm phiền thí chủ chờ rồi."

"Đừng khách khí, đừng khách khí. Tĩnh Huyền đại sư, Tiểu Tuyên tử đã chờ người thật lâu rồi, có điều Thái tử điện hạ của chúng ta chờ còn lâu hơn nữa a, người nếu không đến, ta thấy Thái tử có thể sẽ đem Thái tử điện lật tung lên mất!"

Nghĩ đến tính cách hỉ nộ vô thường của Thái tử, Tĩnh Huyền không khỏi cười khổ.

"Quốc sư, mời ngài đi theo ta."

Tĩnh Huyền theo Tiểu Tuyên tử vào Thái tử điện, dưới sự hướng dẫn của hắn liền phát hiện ra đây là hướng đi tới tẩm cung, trong lòng không khỏi tim đập dồn dập. Gương mặt luôn giữ bình tĩnh lúc này cũng không nhịn được mà hiện lên một mạt đỏ ửng.

Rốt cuộc đến cửa tẩm cung Thái tử, Tiểu Tuyên tử liền thấp giọng nói, "Bẩm Thái tử điện hạ, Quốc sư giá lâm."

Giữa đêm tối truyền đến âm thanh trầm thấp, "Cho hắn vào."

"Dạ." Tiểu Tuyên tử mở cửa phòng, sau đó khom người nói, "Quốc sư xin mời."

Tĩnh Huyền cố gắng dằn xuống tâm tình dậy sóng, cất bước tiến vào.

Hồi tưởng lại lần cuối hắn bước vào tẩm cung Thái tử, đã là chuyện của ba năm trước...

Khi đó Thái tử bị nhiễm phong hàn, bệnh tình cực kỳ hung hiểm, hắn vội vội vàng vàng chạy tới, trước giường bệnh vì ái nhân tụng kinh cầu phúc cả đêm, mãi đến hừng đông, Thái tử thoát khỏi hiểm cảnh, hắn mới yên lặng rời đi.

Nếu như khi đó Thái tử không thể gắng gượng dậy, Tĩnh Huyền giờ này chắc chắn cũng không còn ở trên đời.

"Mau tới đây, phát ngốc cái gì?" Hoàng Phủ Dật thấy hắn tựa hồ có chút xuất thần, đôi mi tuấn tú không khỏi cau lại.

Tĩnh Huyền vội vàng thu liễm tâm thần, tiến lên hành lễ, "Tĩnh Huyền tham kiến điện hạ."

"Vừa rồi là đang suy nghĩ cái gì?"

Đôi mắt xinh đẹp của Tĩnh Huyền hơi buông xuống, nhẹ giọng nói, "Tĩnh Huyền chỉ là nghĩ, không biết đêm nay điện hạ triệu kiến là có gì phân phó?"

Hoàng Phủ Dật mỉm cười, "Đương nhiên là mời ngươi đến để tụng kinh cầu phúc cho ta rồi."

Vào lúc đêm khuya thế này? Tĩnh Huyền không khỏi nghi hoặc.

"Thấy kỳ quái sao?" Hoàng Phủ Dật nhíu mày, "Đêm nay đối với bổn thái tử mà nói, chính là một sự kiện quan trọng cả đời. Nếu bổn thái tử đã trưởng thành, đương nhiên sẽ làm những chuyện người lớn mới làm. Thí dự như là... làm chu công chi lễ."

*Chu công chi lễ: tương truyền Tây Chu năm thứ nhất, nam nữ lạm tình, Chu công thấy như vậy là không được, vì thế đã quy định: nam nữ trước khi kết hôn không thể tùy tiện phát sinh quan hệ "tình dục", trừ phi tới ngày kết hôn. Sau mọi người gọi đó là "Chu công chi lễ - lễ nghi của Chu công". "Chu công chi lễ" hiện tại thông tục chỉ vợ chồng cùng phòng, làm tình, phát sinh quan hệ.

Làm chu công chi lễ?

[ĐAM MỸ] MÊ SẮC DU KÍ HỆ LIỆT_MÊ DƯƠNGWhere stories live. Discover now