"Đới Manh !Mày đứng yên đó cho mẹ!!!"
"Mẹ ơi mẹ!Con sai rồi!Đừng có cáu nữa mà!!!" Nó chạy vào bếp, nhặt cái nồi đội lên đầu làm nón bảo hiểm.Nó nhanh tay với cái đồ múc canh làm vũ khí, lăn một vòng rồi núp sau cái bàn ăn.Ra sức rên rỉ cầu xin tha tội.
"Mày bao nhiêu tuổi rồi!?Hả Manh ???hả Manh ??!"
Bà Đới liên tục ném những vật dụng như nồi chảo treo trên chỗ đựng bát dĩa về phía đứa trẻ to xác vừa gây chuyện tày trời và còn đang chưng hững cái mặt khó ưa nọ ra, một chút thành tâm cũng không có, miệng thì nói xin lỗi, nhưng cái mặt thì người ta càng nhìn càng trở nên phản tác dụng.
"ÔI mẹ ơi...Bình tĩnh.Chuyện gì thế mẹ ơi?"
A, cứu tinh đây rồi!
Nó rưng nước mắt rồi làm vẻ tội nghiệp gọi tên người đứng ngay cửa bếp thật to lên."Hàn Hàn .Mama~"
"Manh ..." Mạc Hàn thấy người yêu đang như lính ra chiến trường, vừa muốn cười vừa lo lắng.Nàng mím môi chạy vào dịu dàng đỡ đứa trẻ đứng dậy, còn vô cùng nhẹ tay sờ soạng kiểm tra cơ thể người ta."Có bị đau ở đâu không?"
"Oaaaa!Đau muốn chết luôn, đau muốn chết luôn!" Đới Manh khóc to, chỉ chỏ khắp người mình."ở đây.Ở đây.Ở đây cũng bị mẹ đánh trúng!Huhuhu!"
"Con nhỏ này!!!"
Bà Đới trợn mắt.Tự hỏi tại sao đứa con gái của mình từ bao giờ trở nên mít ướt và thích bịa chuyện như thế kia nữa.Nhất định phải tìm cái gì đó ném vào đầu nó cho nó tỉnh...
Nhưng nó rú phía sau lưng vợ nó như vậy thì bà không làm được đâu à , chẳng may mà ném trúng cái thìa vào người cô con dâu tài giỏi xinh xắn thì anh chị thông gia lại kéo quân sang nhà bà làm lớn chuyện.
Tốt nhất nên... nhẫn nhịn.
Mạc Hàn mới đi dạy về tới nhà, vừa mở khóa vào trong đã nghe tiếng chiến tranh trong phòng bếp.Không biết chuyện gì nhưng hình như bà Đới đang muốn đập Đới Manh chuyện gì đó, chắc là nó không nghe lời hay nghịch ngợm bà cái gì rồi...Thường ngày luôn mà.Nàng về ở cái nhà này, sắp quen rồi.
"Mẹ à...Manh làm gì sai mẹ bỏ qua cho.Con đảm bảo Manh sẽ không tái phạm!"
Mạc Hàn như mọi lần cũng thay người yêu xin lỗi bà mẹ già.Nàng khổ sở cuối người xuống gục đầu.Người yêu thì cũng gật gù núp núp ở phía sau.
Bà Đới thở dài, hình như là đoán được lý do đứa con gái của mình dù đã ở tuổi trưởng thành vẫn trẻ con đến khó chấp nhận...Gương mặt có chút không hài lòng nhưng cũng gượng ép gật đầu cho qua.
"Được rồi!Con hôm nay dạy suốt chắc mệt rồi.Về phòng nghỉ đi, Mạc Hàn ."
"Dạ.. con biết rồi ạ." Mạc Hàn cũng chán nản không kém, nắm chặt tay người yêu rồi quay lại nói nhỏ đầy riêng tư với đứa trẻ nhỏ tuổi hơn mình."Em hư quá...lại làm gì rồi...?"
Đới Manh ranh ma lè lưỡi, cười khúc khít, nói nhỏ theo. "Đừng quan tâm.Love you.Cảm ơn nhé!"
"Lần sau không giúp em nữa..để tôi xem em làm sao!"
"Vợ mệt rồi!Lên phòng đi, người ta tắm cho." Đới Manh hí hửng nói vậy, song lớn giọng lên một chút để thông báo với bà Đới ."Con đưa Hàn Hàn lên phòng nghỉ.Mẹ ở lại vui vẻ nha!"
"Biến đi con ranh!" Bà Đới lườm.
-------
Bà Đới vỗ cái vai người chồng già đang mãi miết xem phim trên TV làm ông giật mình, phải quay sang chú ý đến bà vợ.Bà Đới đi rượt Đới Manh gần 30 phút, chờ bà lâu quá nên ông Đới xem phim trước luôn.Khi nào bà Đới dạy con xong thì vợ chồng cùng xem.Bây giờ bà trở lại rồi đây.
Thấy vợ gương mặt bực bội, ông Đới cười mỉm."Bà đánh nó không được phải không?"
"Ừ."
"Công nhận...có Mạc Hàn rồi thì không ai ăn hiếp nó được." Ông Đới nhún vai."Con dâu tương lai thật là tốt a~"
"Tốt sao?Tôi thấy Mạc Hàn đang nuông chìu làm hư Đới Manh !"
"Sao thế..."
"Nếu cứ làm lỗi mà không bị phạt, nhất định nó sẽ trở nên ngông hơn!"
"Tiểu quỷ nhà ta đâu phải vậy đâu bà."
"Đã gọi là tiểu quỷ, ông bào chữa gì nữa-" bà Đới thở dài."Chưa cưới...mà đã như vậy.Sau này cưới rồi, làm sao tôi yên tâm!"
"Bà vẫn còn không thích Mạc Hàn ?"
"Tôi đâu có nghĩ như vậy.Con bé rất tốt, rất giỏi giang...Nhưng nó quá nuông chìu Đới Manh .Tôi không an tâm!"
Ngoài cửa phòng khách Mạc Hàn còn trên tay khây trà nóng vừa pha xong, nhưng không dám bước vào...nàng nghe hết giữa bà Đới và ông Đới là đang nói về chuyện gì.
Gương mặt xinh đẹp trở nên có chút thất vọng và buồn bã....bởi hóa ra người làm Đới Manh càng trở nên hư hỏng hơn là nàng.Tệ hơn nữa là bà Đới không an tâm nếu nàng cùng con gái bà kết hôn...
Làm sao đây?
Thật là một chuyện đáng để vướng lại trong lòng.
Đới Manh đi tìm vợ vì thiếu hơi sau 5 phút ủi đồ cho nàng ngày mai đi làm, bước xuống cầu thang thấy Mạc Hàn đang chập chừng trước phòng khách...lập tức tiến lại ngay."Đây rồi><Em yêu mama lắm!"
"Ơ...nhỏ tiếng thôi..." Mạc Hàn nhăn mặt vì giật mình, nhìn gương mặt cáu kỉnh đó lại thấy ghét, nàng đẩy khây trà nóng cho Đới Manh rồi quay lưng lên phòng."Mang vào cho cha mẹ!"
Đới Manh ngơ người ra...."Tại sao lại thái độ như thế a?Giận gì sao?"
_____
Đứa trẻ bị bơ...
Cả tối bị bơ...
Giờ nó thảm hại ngồi xếp bằng dưới sàn, ngó đôi mắt tròn xoe, nước mắt đầm đìa nhìn lên người yêu đang nằm trên giường đọc giáo án gì đó với bộ dạng rù quến nàng ta có.
Nó trèo lên là bị tống xuống ngay thôi.:(( tại sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Hoàn_chuyển ver] ĐỚI MẠC _CÔ GIÁO, EM YÊU CÔ
Fanfictioncover phi lợi nhuận đã xin phép fic gốc của Au Mongcheng https://my.w.tt/NlsVtqS2uN Thể loại: hài .hiện đại, bách hợp ( không thích thể loại này next hộ tốc độ cover : lê lếch .... cover Đới Mạc nhà SNH48 Team SII (づ ̄ ³ ̄)づ