Cũng không biết qua bao lâu, Đường Nhược đã đào trống trơn cả ruộng củ cải.
Nhặt được của quý rồi.
Đường Nhược ôm củ cải lớn vô cùng. Cô mệt mỏi cả một đêm nên ngủ thiếp đi trong kho hàng.
Ngủ ở trong không gian, cô tỉnh lại trong hiện thực.
Tỉnh lại nhìn thấy đầu của mình đang tựa trên lồng ngực Bạch Thất.
Đường Nhược: “......”
Đã từng có lần đầu tiên, sau lại đến lần thứ hai, cũng không có khó tiếp nhận như vậy nữa. Hiện tại cô ngoại trừ cảm giác ‘ bây giờ không mặc quần áo ’ thì không hề có cảm giác khác.
Thì ra là, người ta đã sa đọa như vậy rồi!
A, kể từ khi xuyên qua, từ đó cùng tiết tháo mỗi người đi một ngả!
Ngồi dậy nhìn qua đồng hồ đeo tay, đã thấy là tám giờ hai mươi buổi sáng, bởi vì cái đồng hồ này có chỉ ngày tháng, cho nên cô cũng biết bây giờ là sáng ngày thứ hai rồi.
Một giấc ngủ mà lâu như vậy sao.
Nhớ ra lúc trước Bạch Thất nói mình phát sốt…, Đường Nhược thấy hắn còn đang ngủ, đưa thay sờ sờ đầu hắn, đúng là nóng. Cô vào phòng tắm dùng khăn lông dấp nước hạ nhiệt độ cho anh thì nước chảy từ vòi ra đã không còn trong suốt. Dùng thìa bạc thử qua, quả nhiên đã biến thành màu đen.
Đường Nhược đành phải lấy nước khoáng trong không gian ra. Nhưng dùng nước khoáng rửa mặt, lại cảm thấy như vậy thật sự quá lãng phí, sau đó cô nghĩ đến dòng suối nhỏ trong không gian của mình.
Thử một lần, cô phát hiện mình không thể trực tiếp bằng ý niệm lấy đồ ở bên ngoài kho hàng, có lẽ là phải bỏ đồ ở bên ngoài vào trong kho hàng, mới có thể lấy ra.
Vậy lần sau lấy cả bồn nước là được rồi.
Rửa mặt xong, đắp khăn lông lên cho Bạch Thất, Đường Nhược đi xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Hiện tại điện vẫn có, nhưng không biết khi nào sẽ ngừng lại, Đường Nhược nấu cháo trứng muối thịt nạc, chưng rất nhiều bánh bao, các loại mùi vị đều có, sau, lại bắt đầu chưng các loại canh xương, xào các loại món ăn...... Dĩ nhiên nhiều nhất vẫn là canh xương củ cải.
Sau hai giờ trôi qua, các loại đĩa cùng bát canh đã bày đầy cả một bàn cơm.
Nhìn đồng hồ, Đường Nhược liền đi lên lầu nhìn Bạch Thất.
Thời gian bọn họ nhận biết, tính ra chính xác mới được một ngày. Dường như là quan hệ vừa mở mắt đã nhìn thấy đối phương, lại dường như là quan hệ đối phương đeo một đôi nhẫn như mình, Đường Nhược theo bản năng coi anh thành người duy nhất trong thế giới này cô có thể bám vào.
Thật ra thì cô cũng thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng. Kể từ sau khi bà ngoại qua đời, thật giống như cô đã mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất. Hiện tại có người tới bổ khuyết cái chỗ trống này, Đường Nhược cũng trực tiếp thuận theo chấp nhận Bạch Thất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tận thế song sủng
خيال (فانتازيا)Tỉnh lại, chợt phát hiện có một mỹ nam cạnh bên, rồi lại biết nơi đây đang là tận thế. Tỉnh lại, nhận ra mình đã quay về ba năm trước, người vợ chưa cưới đang túc trực bên cạnh. Nếu trời ban lương duyên, vậy thì cùng nhau đánh Zombie thăng cấp, thuậ...