Chap 25

4.9K 110 1
                                    

Vì một câu của Lâm Ngải mà hai người đã có một thời gian hoang dâm vô độ, thường thường là khi mới ăn cơm được một nửa, hai người lơ đãng chạm mắt nhau, rồi sau đó là dời chiến trường, đi tạo bé con.

Nhưng kết quả thì không được tốt cho lắm.

Lâm Ngải hơi ủy khuất, không chỉ không trúng thưởng, mà còn bị thắt lưng bị thương.

Đêm nay, Lâm Ngải tắm rửa sạch sẽ, chui vào trong chăn. Lục Cửu ở trong thư phòng gọi điện bàn bạc công việc xong, lúc trở lại phòng ngủ thì phát hiện Lâm Ngải đã nhắm mắt lại, chăn đắp lên tận miệng, che nửa gương mặt.

Giả vờ ngủ!

Lục Cửu liếc mắt một cái là nhìn ra ngay cô đang giả vờ, nhưng hắn cũng không vạch trần, chỉ nhẹ tay nhẹ chân vào phòng tắm.

Đến lúc hắn tắm xong, Lâm Ngải trộm mở mắt, đôi mắt to ngập nước chớp chớp, quan sát tình địch.

Chỉ chốc lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Lâm Ngải vội vàng nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ. Rồi sau đó, cửa phòng tắm mở ra, Lục Cửu không mặc quần áo bước ra ngoài.

Dùng khăn mặt lau tóc xong, Lục Cửu bước dài về phía giường.

【 Lại không sấy tóc! 】 Lâm Ngải thầm khinh bỉ trong lòng, nhưng không dám thở mạnh, tiếp tục giả bộ ngủ. Nhưng cô không biết Lục Cửu nhìn thấy từng động tác nhỏ của mình.

Lục Cửu muốn đùa nàng, bèn cố ý kéo cô vào lòng, chóp mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau. Bàn tay to bên hông Lâm Ngải bắt đầu như vô ý khiêu khích.

Rốt cục Lâm Ngải không giả vờ nổi nữa, cô mở mắc chép miệng cả giận nói: "Đáng ghét!"

"Anh làm gì à?" Lục Cửu trưng ra vẻ mặt vô tội, trong lòng lại đang cười thầm.

"Anh. . . Anh. . . Anh lừa em."

"Có sao?"

"Có!"

"Tiểu nha đầu bắt đầu cự tuyệt Cửu gia à?"

"Không phải đâu" Lâm Ngải nhanh nằm trong ngực hắn, cọ xát làm nũng.

"Vậy thì là gì?"

". . . Gần đây thắt lưng không tốt lắm, mỗi ngày đều phải chống eo đi làm, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn em đều rất kỳ quái" Lâm Ngải càng nói càng ủy khuất, nhưng đầu sỏ gây nên mọi chuyện lại đang cười, thế là cô trút mọi oán hận lên nụ hoa của hắn.

"Hí!" Lục Cửu cúi đầu nhìn tiểu nha đầu đang quấy phá trước ngực mình, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Được rồi, được rồi, anh sai rồi "

"Không phải anh sai đâu"

【 Vậy là lỗi của ai! 】 Lục Cửu không hiểu nổi.

"Anh mới trêu chọc một tí em đã chịu không nổi, không thể cự tuyệt anh"

"Vậy không cần cự tuyệt!" Lục Cửu kéo chăn phủ lên đầu hai người, đè lên lên người cô.

"Không cần, không được, Yamete. . ."

Hội chứng StockholmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ