Phượng Hoàng Cung,
"Nương nương, tối nay hoàng thượng nghỉ ở Phong Lữ Cung của Liễu chủ tử"- Nha hoàn Xảo Nhi nhỏ giọng nói.
Lý Na thở dài một cái, sau đó lại nhẹ giọng phân phó:
"Truyền xuống dưới, hôm nay phi tần các cung không ai được phép đến Phong Lữ Cung quấy rối"
Xảo Nhi nhìn chủ tử nhà mình cũng khẽ thở dài một tiếng, liền lui ra.
Mà lúc này trong Nguyệt Thanh Cung, Vân quý phi khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nhíu mày, lại ném ly trà xuống đất 'xoảng' mảnh sứ văng tung tóe.
"Tiểu thư"- Nha hoàn Hạ Nhi sợ hãi kêu lên, nàng biết tiểu thư vì sao tức giận, lúc tiểu thư vào cung, đến tận mười ngày sau mới thấy hoàng thượng đến, rồi từ lần đó đến nay cũng không thấy hoàng thượng lật bài tử của tiểu thư.
Vân Nguyệt biết mình nhất thời xúc động nên lại cố đè nén tâm tình, hắng giọng nói:
"Không sao, ngươi đi đổi ly trà khác đến đây."
Hạ Nhi lui ra, Vân Nguyệt híp híp mắt, sắc mặt âm trầm, nghiến răng 'Liễu Khuynh Nhan, một tiện nhân ngu xuẩn, hung hăng, hống hách, chỉ là một bao cỏ được tướng phủ chống lưng lại muốn đấu với bổn cung, tốt nhất là ngươi yên phận còn không thì chờ chết đi.'
--- ------ -------Ta là đường phân cách Vương Phủ---- ------ ------
"Gia, đây là hỉ phục, người xem có cần....."- Tỳ nữ nhìn sắc mặt đầy hắc tuyến của gia nhà mình nên dè dặt hỏi.
"Không cần, mang xuống đi"- Vũ Văn Trác khoát tay, lạnh giọng cắt ngang lời.
'Hoa từ đâu?
Hoa ở đâu?
Từ yêu hoa nở,
Từ sầu hoa phai
Hoa của trời?
Hoa của ai?
Hoa là thánh nữ không ngai trên đời
Yêu hoa
Không thể ngắm chơi
Cùng thơ, thở giữa đất trời với hoa
Trải lòng
Tôi vẽ hoa ra
Xin bình tâm giữa chánh tà thế gian'
Hắn thề là hắn không muốn nhớ bài thơ này, nhưng không hiểu sao chỉ đọc qua một lần mà lại in sâu vào tâm trí. 'Từ yêu hoa nở; Từ sầu hoa phai'. Khi làm bài thơ này, nàng hẳn là tuyệt vọng nhiều lắm. Nếu dã yêu như vậy sao khi đó lại không cầu xin hắn chứ?
Nghĩ đến đây hắn bỗng thấy ngập tràn giận dữ, tại sao hắn cứ nghĩ nếu lấy được Tiên Nhan hắn sẽ rất hạnh phúc nhưng hiện tại hôn lễ sắp cử hành, hắn lại cảm thấy trống rỗng thế này.
Hắn lao ra ngoài, vung kiếm đánh loạn xạ, cả rừng trúc bị hắn chém đến xơ xác.
Người nào đó mà biết, đoạn thơ trước đây đọc trên một diễn đàn thơ ca, hôm đó nhất thời nổi hứng nên tiện tay điền vào bức tranh, lại mang đến hiểu lầm lớn như vậy, không biết sẽ phản ứng như thế nào đây?
BẠN ĐANG ĐỌC
Cuộc Sống Sâu Gạo Của Nữ Phụ
RomantizmNgười nào đó bỗng dưng bị....xuyên. Trích đoạn: Tháng ba, cây cỏ xanh tươi, chim ca ríu rít, người nào đó chống cằm nhìn ra cửa sổ trầm tư, suy nghĩ tại sao bỗng dưng ngủ dậy thấy mình đã xuyên không? Người nào đó là con cưng của trời, sinh ra đã nh...