Từ quầy rượu đi ra, Lăng Khiên láy xe chạy về hướng nhà trọ, đi được nửa đường thì đầu óc anh cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp xe dừng lại bên lề đường. Anh gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu anh mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Yên. Anh đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Anh ngừng lại rồi hổn hển hít thở, những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Anh không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở.
Đồng Yên đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi anh mấy tiếng nhưng không nghe thấy anh trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của anh bên kia đầu dây.
Chiều nay khi trở về nhà trọ cô dọn dẹp qua một chút sau đó bắt đầu chờ điện thọai của anh, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông, cô không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng anh một câu cũng không nói mà chỉ nặng nề hít thở, cô cảm giác được anh đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi.
Đồng Yên ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lãnh trên bầu trời đêm cùng vầng trăng tán mông lung, mờ mờ và hư ảo.
Một lát sau vẫn không nghe thấy anh nói gì cô thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Em đã trở về rồi, đang ở nhà. Anh có tới không?"
Lăng Khiên vẫn đang úp mặt lên tay lái, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, khi nghe thấy lời cô nói rõ ràng là sửng sốt, ngây ngẩn một lát rồi mới khàn khàn gọi tên cô: "Yên Yên."
Cô ôn nhu đáp một tiếng rồi sau đó điện thoại bị ngắt máy.
Cô khẽ cười cười, cũng không quay về phòng khách mà chỉ lặng yên đứng đó nhìn xuống dưới lầu, cho đến khi một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng xuất hiện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, vội vàng đi vào tòa nhà thì cô mới xoay người đi ra mở cửa.
Lăng Khiên vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Đồng Yên thì khóe miệng cong lên nhưng lại không cười nổi, đi về phía trước từng bước từng bước rồi ôm cô vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Anh cảm động, thực sự rất cảm động.
Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế salon, Lăng Khiên ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, nghẹn ngào gọi cô một tiếng: "Yên Yên."
Đồng Yên tựa vào trong ngực anh, ngửi thấy được trên người anh nồng nặc mùi rượu, lại cảm thấy thân thể anh căng thẳng rồi thỉnh thoảng run rẩy, cho nên đưa tay đặt lên bụng anh kiểm tra. Chỗ đó hiện giờ lạnh ngắt rồi lại nghe thêm giọng nói khàn khàn của anh nữa, vành mặt cô lập tức đỏ lên, cũng nghẹn ngào đáp một tiếng.
Lăng Khiên đem mặt chôn ở cổ cô, những giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt ảnh chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của cô, anh chà chà sau đó ôm cô càng chặt hơn. Bụng anh đau đến quặn thắt cả ruột gan được bàn tay cô mềm nhẹ xoa xoa với lực mạnh yếu vừa phải nên dần dần đỡ hơn, một lát sau anh mở miệng gọi cô một lần nữa: "Yên Yên."
Đồng Yên đáp: "Sao vậy? Có phải anh rất đau không? Em đi lấy thuốc cho anh uống nhé?"
Lăng Khiên lắc đầu, hôn nhẹ lên cổ cô rồi không nói gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
NGOAN, ANH YÊU EM - Orange Quất Tử
RomanceLại một câu truyện ngược nam =))) Dạo này mê ngược nam và mê mệt bộ này nên up lên cho các bạn đọc