Chương 111: Nàng không chịu nổi

3.3K 81 2
                                    

Cố Khinh Âm nhớ tới thủ đoạn của hắn khi lần đầu tiên nàng đến đây, suy xét do dự, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Kỳ thực, không phải nàng không ngờ đến khả năng hắn sẽ đề xuất phương thức chẩn trị, nhưng có kinh nghiệm lần đầu tiên, nàng đã có vài phần không thích. Dù sao bất luận là thuốc dưỡng da, hay túi xuân lộ, nàng dùng xong quả thực rất thoải mái, cho nên lần này nàng chọn tin tưởng hắn.

Trong ánh mắt trong trẻo của hắn, nàng chậm rãi nằm xuống, cho đến khi lưng chạm vào lưng ghế dựa, mới nói: "Được chưa?" Trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng hắn sẽ không làm gì khiến nàng khó xử.

Ninh Phi Nhiên đi đến bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống, "Cần hạ quan giúp không, Cố đại nhân?"

Cố Khinh Âm than thở trong lòng, chuyện nên đến vẫn trốn không thoát, nàng vén vạt áo của triều phục rộng thùng thình lên, đưa tay cởi quần lót. Nhìn Ninh Phi Nhiên không e dè đứng ở đó, nàng cắn răng nói: "Hiện tại Ninh thái y có thể nói cho ta biết chưa?"

Ninh Phi Nhiên nhìn động tác của nàng, ánh mắt nặng nề, ra vẻ kinh ngạc nói: "Cái gì?"

"Rốt cuộc ta có mang thai hay không?" Cố Khinh Âm nói xong, hai má nổi lên hai áng mây hồng, không biết là vì nóng, hay là xấu hổ.

Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, Ninh Phi Nhiên lập tức kéo quần lót của nàng xuống, khiến đôi chân thon dài nõn nà của nàng mở rộng, mắt cá chân gác lên tay vịn. Chỉ trong nháy mắt, khe tối thần bí của nàng hiện rõ trước mắt hắn.

Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, cảm giác xấu hổ và lửa giận xông lên. Nàng nhỏ giọng trách mắng hắn: "Ninh Phi Nhiên, ngươi là thái y, dựa vào cái gì ép ta phải làm chuyện này? ! Ta, ta có thể tố cáo ngươi vũ nhục mệnh quan triều đình!"

Ninh Phi Nhiên cúi người xuống nhìn nàng, chóp mũi duyên dáng gần như chạm vào chóp mũi nàng. "Cố đại nhân đúng là khéo miệng." Vẻ mặt hắn vừa mê hoặc lại vô tội, "Hạ quan thật sự chỉ kiểm tra theo thói quen thôi, không biết Cố đại nhân có gì muốn tố cáo? !" Ngón tay hắn đã xâm nhập vào trong cấm địa của nàng, nhẹ nhàng trêu chọc.

"A... Ngươi làm cái gì! Không cần..." Hoa hạt cực kỳ mẫn cảm bị hắn nắm lấy, nhẹ nhàng lôi kéo, khiến hô hấp của Cố Khinh Âm trở nên dồn dập.

Ninh Phi Nhiên nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt. Gò mu của nàng đầy đặn, thưa thớt lông, đóa hoa đầy đặn, hoa hạt mẫn cảm cương lên khi đầu ngón tay hắn chạm vào, miệng huyệt khép kín dần mở ra, chảy ra một giọt dịch trong suốt...

"Cố đại nhân yên tâm, đại nhân không mang thai, lúc trước hạ quan đã từng nói, thể chất của đại nhân không dễ thụ thai." Hắn tăng lực ở ngón tay, không ngừng xoa nắn hoa hạt đã sớm đứng thẳng, nhìn miệng huyệt trào ra càng ngày càng nhiều xuân thủy. "Thừa nhận đi, túi xuân lộ có phải đã bị nam nhân lấy đi từ lâu rồi không?"

Thân thể Cố Khinh Âm mẫn cảm lạ thường, bị hắn đùa bỡn như vậy, bụng nàng nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa nhỏ, rồi càng ngày càng lớn. Thân thể khô nóng không chịu nổi, khi nghe thấy nửa câu đầu, tảng đá trong lòng nàng rốt cục cũng rơi xuống. Nhưng khi nghe thấy nửa câu sau của hắn, nàng lại thấy xấu hổ, muốn khép hai chân lại, nhưng bị hắn áp chế nên không thể động đậy.

Ninh Phi Nhiên cắm mạnh một ngón tay vào trong tiểu huyệt đã lầy lội nước, đầu ngón tay nhanh chóng bị tầng tầng mị thịt cắn chặt, mỗi khi muốn tiến về phía trước một chút đều có lực cản rất lớn. "Nơi đó của Cố đại nhân thật sự rất quấn người." Giọng nói vốn du dương của hắn bỗng trở nên âm trầm.

Mỗi khi ngón tay của Ninh Phi Nhiên tiến vào sâu hơn, Cố Khinh Âm lại khó chịu vặn vẹo, như ẩn nhẫn, lại như khát cầu, "Ngươi câm miệng! Không được đi vào nữa... A..."

Ngón tay của Ninh Phi Nhiên rất nhanh chạm đến một điểm gồ lên, hắn cố ý cong đầu ngón tay lại, cọ nhẹ. Không ngoài dự đoán, Cố Khinh Âm thở gấp liên tục, rên rỉ ra tiếng, xuân triều trong âm đạo bắt đầu trào ra.

Ngón tay hắn dính đầy dâm thủy rồi đột nhiên rút nhanh ra khỏi âm đạo nóng rực. Hắn đưa lên mũi ngửi, sau một lúc lâu, mới nhìn nàng nói: "Nặng mùi quá."

Sau khi ngón tay hắn rút ra, thân thể Cố Khinh Âm càng thêm trống rỗng khô nóng, miệng huyệt khép khép mở mở, giống cái miệng nhỏ tham lam. Nàng cắn chặt cánh môi, cố gắng bảo vệ chút tỉnh táo, run giọng nói: "Ninh Phi Nhiên, hiện tại ta có thể đi rồi chứ?"

"Mới đặt túi xuân lộ được vài ngày, Cố đại nhân đã vội vã tìm nam nhân sinh hoạt vợ chồng ? Một tháng qua tìm mấy nam nhân? Làm mấy lần? Mỗi lần đại nhân đều cho bọn họ bắn vào trong?" Ninh Phi Nhiên nhìn đôi mắt như phủ sương của nàng, ghé sát vào tai nàng hỏi.

Nghe thấy những câu hỏi vô cùng xấu hổ của hắn, lý trí của Cố Khinh Âm dần trở về. Sắc mặt nàng tái nhợt, lạnh lùng nói: "Ninh Phi Nhiên, ta điên rồi mới tìm đến ngươi!" Nàng giãy dụa muốn đứng lên.

Hắn hoàn toàn không giữ lại cho nàng một chút tôn nghiêm nào, cho dù y thuật của hắn cao siêu thì sao chứ? Nàng không chịu nổi!

Lúc này đây, Ninh Phi Nhiên không đè nàng lại nữa, chỉ chậm rãi nói: "Nếu Cố đại nhân không quan tâm đến thân thể của chính mình, không quan tâm việc tránh thai sau này, không quan tâm đến chứng can uất (*) của mình. Như vậy, xin cứ tự nhiên." Ánh mắt của hắn vẫn trong suốt thanh minh như trước.

(*) Chứng can uất: Chứng bệnh trong Đông y. Khi người bệnh bị uất ức, bực tức, khí cơ bị rối loạn, can sẽ mất sự điều hòa và bị tắc nghẽn, dẫn đến các tình trạng như đau tức ngực, trướng bụng...

NỮ QUAN VẬN SỰ (Quyển 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ