- Chết tiệt! Vết thuơng của cô ta ko đc tiếp xúc với nước. -Hắn vừa nói vừa cởi áo khoác của mình trùm lên người nó, rồi bế nó lên.
- Cô về lớp đi, tôi đưa cô ta lên phòng y tế, xin phép hộ tôi và cô ta luôn.
Nói rồi hắn bế nó chạy đi, ở trên tầng 2 ả (chị nó) tức giận vô cùng.
- Đáng ghét, con nhỏ đó vậy mà lại quyến rủ Dạ Lâm. Hàn Tiểu Băng hôm nay coi như mày may mắn, cứ chờ đi.
Cái bóng của ả cũng khuất dạng.
- Vết thương này không thể đụng nước, sao em bất cẩn để bạn tiếp xúc với nước thế. Vết thương nhiễm trùng rồi đây.
- Em vô tình thôi ạ, thế có nặng không cô? Bao giờ mới khỏi?
- Nhiễm trùng nên nặng hơn rồi em, có lẽ 1 tháng sau mới lành.
- Vâng.
- Em nên chú ý hơn nhé! Giờ để em ấy nghỉ đi. Cô đi lấy bộ quần áo khô cho bạn ấy thay đỡ nếu không cảm mất. - Cô nhìn nó rồi nói nhỏ với hắn
Cô y tá vừa đi ra khỏi phòng, hắn liền kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
Nó bây giờ vẫn chưa tỉnh. Nhìn vết thương trên đầu nó đã được băng lại cẩn thận hắn cũng phần nào yên tâm. Trông nó bây giờ không còn sức sống, mặt trắng bệt. Đôi mày chau lại, trông như nó đang cố gắng kiềm nén những cơn đau nhói lên từng cơn thì phải. Hắn đưa tay vuốt nhẹ những lọn tóc còn ướt của nó.
- Em ra ngoài một chút nhé, cô thay đồ cho bạn rồi em vào. - Cô y tá quay lại, mở cửa bước vào.
Hắn giật thót, rút nhanh tay lại rồi mở cửa bước ra ngoài.
Rút điện thoại bấm số, một giọng nam cất lên.
- Em nghe đây.
- Cậu điều tra giúp tôi vụ đổ nước ở trên tầng 2 khoảng 15 phút trước.
- Vâng, em sẽ làm ngay.
Hắn cúp máy, vừa lúc cô y tá bước ra ngoài:
- Cô ra ngoài có chút việc nhé! Khi nào cô bé dậy thì em có thể đưa cô ấy về lại lớp đc rồi.
Hắn khẽ gật đầu. Trở lại phòng, hắn ngồi lên chiếc ghế ban nãy chăm chú quan sát nó.
Nó từ từ mở mắt, đầu nó đau kinh khủng cứ như có 1 hòn đá to đập vào đầu. Đảo mắt một vòng quanh phòng nó cũng đủ biết đây là đâu. Ánh mắt đó dừng lại nhìn hắn. Hắn cũng nhìn nó. 2 người nhìn chằm chằm nhau.
- Tỉnh rồi à?
- Ừ, tôi nằm ở đây bao lâu rồi? - Nó từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường.
- 20 phút rồi.
- Hôm qua là bệnh viện, hôm nay là phòng y tế số tôi sao xui vậy nè trời, có phải tại ở cạnh anh không hả đồ xui xẻo?
- Ko biết?
- Aisss, nói chuyện với anh như nói 1 mình vậy. Dẹp đi, anh không bằng 1 nửa của anh Quân nữa chứ
-....- Bỗng chốc ám khí nặng nề xung quanh hắn
- Này, có phải anh không vậy. Sao hôm nay hiền vậy hả
Hắn im lặng, nhìn nó một lát rồi nói.
- Tôi ước cô câm mồm cho bớt ồn.
- Anh..... trù tôi hả cái tên kia.
Hắn chỉ cười mỉm.
- Ừ rồi sao? Về thôi, tôi ngồi đây với cô nãy giờ rồi. Bây giờ cô phải trả công cho tôi 1 bữa ra trò đi hoặc 1 điều kiện khác đó.
- Nằm mơ... - Nó nhanh chóng bước xuống giường tiến về phía cửa phòng. Còn ko quên lườm hắn muốn rụng cả mắt. Hắn phụt cười rồi bước theo sau nó.
Mở cửa ra ngoài, nó không may đụng phải nhỏ nên té nhào vào người hắn đang đứng ở đằng sau:
- Cẩn thận! - Hắn giật thót tim, ba chân 4 cẳng đỡ lấy nó (Sao giống trong truyện ngôn tình ý nhở? À mà đang trong truyện mà... Ahihi). 2 người thẫn thờ nhìn nhau lâu thật lâu.
- Ôi tao xin lỗi! Tao không biết mày đang đi ra nên lỡ đụng mày ra. - Nhỏ phân bua khiến 2 thanh niên kia giật cả mình
- Khụ khụ..... Đồ sớn xác. - Nó buông nhanh 1 câu sau khi đứng thẳng dậy. Mặt nó đỏ như trái cherry rồi.
"Sao tim mình đập nhanh vậy nè" - Nó bước nhanh ra khỏi phòng y tế rồi che mặt thầm nghĩ
- Đợi tao! Bây giờ ra xe đi tao đưa mày về - Nhỏ đuổi theo nói. Nó ừ một tiếng rồi tụi nó cùng nhau ra về. Lúc đi bộ ra cổng nó cứ len lén nhìn hắn rồi lại nghĩ đủ thứ. Nó không biết là hắn cũng ngượng, chốc chốc nó lại lén nhìn công khai như vậy không ngượng sao được?
NHÀ NÓ......
YOU ARE READING
MÃI YÊU EM, CÔ BÉ NGỐC
De TodoChúng ta gặp nhau trong 1 sự hiểu lầm. Nhưng hình ảnh cô gái mạnh bạo lao vào tát anh mà ko biết lý do đã để lại trong anh 1 ấn tượng sâu sắc. Và cuộc gặp gỡ đó là 1 định mệnh....... Đây là 1 câu truyện mà Moon với con bff đầy lạnh lùng cùng chung t...