Chương 415: Họa vào đêm đông - Bỏ tù

1.8K 93 1
                                    

Người kia nhìn ta, sắc mặt hơi cứng lại, sau một lúc trầm mặc thì cúi đầu, nói: "Tại hạ không dám."

"..."

"Thủ đoạn của tiểu thư tại hạ có nghe nói, nếu không..." Gã nhìn ta, "Năm đó cũng không đến lượt tiểu thư tiến cung."

Nghe đến đây, nỗi đau từ vết thương ở đầu ngón tay ta truyền thẳng vào tim, thì ra nỗi đau này chưa từng biến mất, chẳng qua thời gian quá dài, bản thân đã quên đi.

Nhưng đau mãi mãi vẫn là đau.

Người kia càng cẩn thận: "Tin rằng công tử sẽ mau chóng tới hội ngộ với tiểu thư, mong tiểu thư bảo trọng."

Nói xong, gã hành lễ với ta rồi xoay người rời đi.

Nghe câu cuối cùng cả gã, ta ngây ra như phỗng đứng ở trong bếp, trước mắt như tối sầm lại, không hề có ánh sáng, chỉ còn lại mùa đông rét lạnh, thậm chí so với quá khứ còn lạnh thấu xương.

Không biết đứng đó bao lâu, bên tai truyền tới một giọng nói: "Khinh Doanh?"

Giọng nói dịu dàng quen thuộc như tia nắng xuất hiện giữa gió lạnh. Ta hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn bóng hình quen thuộc từ ngoài cửa đi đến.

Là Lưu Tam Nhi, hắn còn đang xách một bao gạo, sốt ruột nhìn ta: "Sao nàng lại vào đây? Không phải ta đã nói... Nàng chảy máu?"

Ta còn chưa hoàn hồn, hắn đã chạy tới nắm lấy tay ta: "Sao vậy? Sao nàng lại chảy nhiều máu thế?" Hắn cúi đầu nhìn con dao phay trong tay ta cùng củ cải bị nhuộm đỏ trên thớt, đau lòng trách cứ, "Sao nàng lại tự để mình bị thương vậy? Ta đã bảo nàng không được vào đây rồi mà!"

Không cho ta cơ hội giải thích, hắn lập tức ngậm tay ta trong miệng.

Ngón tay vốn lạnh băng, trái tim vốn đau đớn lập tức được một hơi ấm vây quanh.

Ta khờ dại nhìn hắn, hắn không nói câu nào mà kéo ta về phòng, ngồi cạnh bàn, cầm băng gạc băng bó vết thương cho ta. Ngón tay rõ ràng còn rất đau nhưng xúc cảm ấm áp còn lưu lại không hề khiến ta khó chịu.

Chẳng qua trái tim bỗng đập rất nhanh.

Thật ra không có gì phải sợ.

Ta đã không còn là nữ nhân mạng như bèo dạt, ngay cả vận mệnh của mình cũng không thể nắm bắt, cũng không còn ai có thể giam cầm ta, tổn thương ta, thậm chí mặc kệ sống chết của ta.

Đã có hắn ở bên cạnh ta rồi!

Vất vả lắm mới băng bó cho ta xong, hắn mới thở phào, lúc ngẩng đầu dường như mới nhớ tới hành động của mình khi nãy, đỏ mặt: "Còn đau không?"

Ta nắm chặt tay mình, nhìn hắn, cười lắc đầu.

Thật ra bầu không khí không hề quá xấu hổ, ta và hắn dù sao cũng đã là phu thê, những cái ôm thân thiết không phải chưa từng có, chẳng qua vì cơ thể không thích hợp nên không thể tiến thêm một bước.

Như để thả lỏng một chút, hắn cười nói: "Nàng xem nàng đi, ta mới ra ngoài một chút nàng đã tự làm mình bị thương, sau này phải thế nào đây!"

Một đời khuynh thành: Lãnh cung bỏ phi - Lãnh Thanh SamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ