Chương 418: Cầu sự sống trong đường cùng - Chiêu hiểm

1.6K 90 0
                                    

Nhị Nguyệt Hồng vẫn như trước, khách đông nhưng không quá náo nhiệt.

Lầu một vẫn là chỗ mở tiệc của những thương nhân có tiền ở thành Dương Châu, trong bữa tiệc người tới người đi, bầu không khí tràn ngập mùi rượu và đồ ăn, còn cả tiếng cười duyên và mùi son phấn của nữ tử.

Lầu hai yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nơi này vốn dĩ chỉ có đại quan quý nhân mới có thể lên đây, có lẽ vì dạo này châu phủ xảy ra quá nhiều chuyện, quan to hiển quý càng ít tới, chỉ có một sương phòng có khách. Ta cầm bầu rượu đi tới, xuyên qua rèm châu liền thấy một nam nhân cẩm y hoa phục đang ở bên trong uống rượu.

Người đó là Dương Kế.

Ngụy Ninh Viễn nói ta biết Dương Kế thường tới Nhị Nguyệt Hồng uống rượu, chỉ có thời điểm này ta mới có cơ hội gặp riêng gã.

Gã hơn ba mươi tuổi, dáng người gầy gò nhưng rắn chắc, đôi mắt tam giác cho thấy sự gian xảo, xương gò má rất cao lộ sự khắc nghiệt khiến người ta vừa nhìn liền thấy không thoải mái.

Ta chậm rãi vén màn, gã ngẩng đầu nhìn ta, hai mắt sáng ngời, nhưng khi thấy ta lớn bụng thì lập tức nhíu mày: "Lão bản của các ngươi càng ngày càng không phép tắc, dám để thai phụ đến phụng dưỡng ta! Tửu lầu này không muốn mở nữa sao?"

Ta mỉm cười đi tới, rót cho gã chén chung rượu: "Dương đại nhân hiểu lầm rồi, ta không phải người ở đây."

Gã cúi đầu nhìn chung rượu, lại nhìn ta: "Ngươi là ai?"

Ta chỉ cười không đáp.

Gã nhìn ta chằm chằm, đột nhiên đứng dậy chỉ vào ta, lớn tiếng: "Ngươi... Ngươi là Nhạc..."

Những chữ phía sau gã nuốt xuống.

Ta và gã chỉ mới gặp nhau trên quốc yến từ xa một lần, có điều người trên quan trường đã gặp qua thường không quên được, huống hồ ta ngày xưa ở hậu cung đối nghịch với Thân Nhu, người nhà như gã đương nhiên có ấn tượng sâu về ta, gã có thể nhận ra ta vốn nằm trong dự kiến.

Ta mỉm cười hành lễ: "Dương đại nhân đúng là có ánh mắt nhìn người."

"Ngươi... Không phải ngươi chết rồi sao?"

"Ta đương nhiên 'chết' rồi." Ta cười nói, "Chỉ cần Dương đại nhân không nói chuyện gặp ta ở đây với người khác, ta vẫn là 'người chết'."

Dương Kế không phải kẻ hồ đồ, lập tức hiểu ý.

Gã bình tĩnh lại, nhìn ta một lúc lâu, trầm giọng hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta muốn cầu xin Dương đại nhân một việc."

"Cầu xin ta?" Dương Kế bật cười, "Ngươi cầu xin ta? Ha ha ha."

Gã cười cũng đúng. Thân Nhu là biểu muội của gã, ngày xưa ta và nàng ấy ở trong cung vì chuyện của Hứa Ấu Lăng mà đối chọi gay gắt, người Thân gia chỉ sợ đều hận ta, bây giờ ta lại mở miệng muốn gã hỗ trợ, đương nhiên là buồn cười.

Cười xong, gã trừng mắt: "Ngươi có biết chỉ cần một câu của ta là có thể băm ngươi thành thịt vụn không!"

Sắc mặt ta vẫn không thay đổi: "Ta biết, nhưng đại nhân cũng nên biết, lần này ta đến đây sao có thể dễ dàng để kẻ khác băm mình thành thịt vụn chứ?"

Một đời khuynh thành: Lãnh cung bỏ phi - Lãnh Thanh SamNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ