Chương VII

2K 86 0
                                    

Đối với việc Kỳ Nhã tỏ thái độ, Bách Tích Ngạn từ đầu đến cuối không cách nào quên được, cho tới ngày thứ hai mới vừa sáng liền xốc túi hành lý lên, cũng không nói gì liền rời đi cái nông thôn giản dị này.

Về việc Bách Tích Ngạn ở lại thời gian ngắn như vậy, Kỳ Nhã rõ ràng là rất kinh ngạc, cho là bản thân đã làm sai điều gì, không chỉ một lần gọi điện thoại cho Bách Tích Ngạn, nhưng hắn không biết là, hắn một chút cũng không có sai, người sai, chính là Bách Tích Ngạn.

Nhìn số điện thoại trên màn hình, trái tim Bách Tích Ngạn thắt lại một chỗ.

Nhớ nhung về Kỳ Nhã không giảm mà lại tăng.

Muốn nghe giọng nói của hắn, muốn gặp hắn, muốn nói với hắn rằng anh yêu hắn, nhưng cuối cùng, Bách Tích Ngạn vẫn lựa chọn buông tay, vì hắn cẩn thận chọn lựa một người phụ nữ "xứng đôi" với hắn.

"Cô Lý năm nay đã ba mươi lăm tuổi phải không?" Nhìn người phụ nữ trước mặt, Bách Tích Ngạn lộ ra một cái nụ cười công thức hóa.

Lý Di Thanh, ba mươi lăm tuổi, vẫn luôn là một người công chức an phận thủ thường, thời điểm ba mươi có kết hôn một lần, sau đó bởi vì một ít nguyên nhân riêng hai năm sau liền ly dị, không có con, không có thói quen xấu.

Thật ra thì đối với chuyện của cô, Bách Tích Ngạn đã tra rất rõ ràng, nhưng vẫn là không nhịn được hỏi một lần nữa.

"Đúng vậy..." Hướng về phía Bách Tích Ngạn gật đầu một cái, trong mắt Lý Di Thanh lộ ra một tia mê luyến đối với người đàn ông trước mắt này. Đó là ánh mắt Bách Tích Ngạn thường xuyên thấy, tràn đầy khát khao yêu mến, ánh mắt dơ bẩn, làm cho anh không khỏi chán ghét nữ nhân trước mắt. Đàn bà như vậy, căn bản không xứng đứng bên cạnh Kỳ Nhã!

"Trước kia đã từng có kinh nghiệm coi mắt sao?"

Hơi kinh ngạc nhìn Bách Tích Ngạn, Lý Di Thanh có chút mất hứng gật đầu một cái.

Kỳ thực đối với người tới coi mắt mà nói, Bách Tích Ngạn sẽ không hỏi loại vấn đề này, nhưng đối với cái người đàn bà có thể ở bên Kỳ Nhã này, Bách Tích Ngạn trở nên gay gắt, chỉ vì anh hy vọng mình thật sự có thể giúp Kỳ Nhã tìm được một người phụ nữ hoàn mỹ, thay thế anh, chăm sóc cho hắn cả cuộc đời.

Sau đó Bách Tích Ngạn lại cùng cô tán gẫu mấy câu, từ sơ hở giữa lời nói cùng hành động, Bách Tích Ngạn sâu sắc hiểu được sự xấu xí của cô, nói dối là có việc liền đuổi cô.

Mấy ngày kế tiếp, Bách Tích Ngạn tìm vô số đàn bà, hỏi các cô vô số vấn đề, khi anh cho là trên cái thế giới này rốt cuộc vẫn là không có người phụ nữ nào có thể cùng Kỳ Nhã xứng đôi, lại tìm được một người miễn cưỡng xứng với Kỳ Nhã, Trần Nhã Mạn.

Nhìn Trần Nhã Mạn mới tìm tới đi ra cửa phòng, Bách Tích Ngạn cầm điện thoại lên, lần đầu tiên điện thoại về cho Kỳ Nhã.

Bên đầu điện thoại kia thanh âm Kỳ Nhã có chút khàn khàn, thật giống như đã từng khóc, nghe được giọng Bách Tích Ngạn lại lên một trăm hai chục ngàn phân tinh thần.

"Cha... Không có sao chứ?" Nghe được giọng của Kỳ Nhã, Bách Tích Ngạn không khỏi có chút lo lắng. Muốn lập tức bay trở về bên người hắn, nhưng lại sợ quá mức chủ động sẽ để cho hắn nhận ra được cái gì, vì vậy chỉ nhàn nhạt hỏi một câu như vậy.

"Cha không sao." Như là không muốn để cho Bách Tích Ngạn lo lắng, bên đầu điện thoại kia Kỳ Nhã nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, hắng giọng một cái, làm ra giọng nói ôn nhu như thường lệ.

"Cái đó... Con ngày đó làm sao đột nhiên liền đi? Không có chuyện gì đi....."

Đối với sự quan tâm của Kỳ Nhã, Bách Tích Ngạn liền nói dối: "Công ty tạm thời gọi điện thoại cho con, nói có chuyện gấp, cho nên con liền trở lại trước."

"Như vậy a... Cha còn tưởng rằng con đã xảy ra chuyện gì, có chút lo lắng, nhưng mà không có sao là tốt rồi." Vừa nói, giữa hai người lại rơi vào trầm mặc.

"Đúng rồi, con giúp cha tìm một người phụ nữ thích hợp, cha lúc nào có rãnh rỗi, có thể tới thành phố một chuyến không?"

Nghe được lời Bách Tích Ngạn, thanh âm bên đầu kia điện thoại có vẻ hơi khổ sở, nhưng vẫn là đáp ứng yêu cầu của anh.

"Thứ hai đến thứ sáu cha phải đi dạy học, thứ bảy có thể không?"

"Có thể, vậy con giúp cha cùng người ta hẹn chủ nhật gặp mặt được không? Con muốn thứ bảy mang cha ra ngoài đi dạo một vòng."

Rõ ràng, Kỳ Nhã đối với yêu cầu đột nhiên của Bách Tích Ngạn tỏ ra có chút mừng rỡ, giọng nói ôn nhu lộ ra vui thích. "Được."

"Vậy thì thứ bảy gặp."

"Ừm!"

Cúp điện thoại, Bách Tích Ngạn liền quăng mình vào với công việc bận rộn. Mặc dù thăng lên chức vị Tổng giám đốc này, không có nhiều việc cần làm, nhưng vì giúp Kỳ Nhã tìm một người đàn bà thích hợp, công việc trên tay đều bị anh gác lại, để đến bây giờ không thể không làm thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ mới được.

[ Đam Mỹ ] Trói ÁiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ