Thời gian trôi đi, đảo mắt đã qua hai ngày
Sáng sớm.
Tia sáng đầu tiên xuyên qua cửa kính, chiếu vào từng góc ký túc xá
Ánh nắng vàng chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Phượng Tử Hề, giống như mạ lên vẻ lộng lẫy lóa mắt...
Lông mi cong vút của Phượng Tử Hề hơi hơi rùng lên, sau đó lười biếng chậm rãi mở mắt, lấy tay nhìn đồng hồ.
Ngay sau đó, duỗi cổ, cúi đầu nhìn về phía Doãn Thu trên giường: “Doãn Thu, dậy đi!”
“Ân —— để tớ ngủ tiếp đi!” Doãn Thu đang mơ màng trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, đô miệng nói.
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng lắc đầu, ngồi trên giường thay quần áo, nhảy xuống, đứng trên mặt đất, đưa lưng về phía Doãn Thu: “Nếu không dậy, tớ đi trước!”
Mày Doãn Thu hơi hơi nhăn, bên tai truyền đến tiếng Phượng Tử Hề.
Cô nàng mở mông lung: “Cậu muốn đi đâu?”
Phượng Tử Hề nhướng mày: “Cậu quên rồi?”
Khuôn mặt Doãn Thu cứng đờ, ngây ngốc nhìn cô bạn đứng lặng bên giường bên, một hồi lâu, mới phản ứng lại.
Cô nàng , trên mặt hiện lên ý cười: “Hề Hề, rất xin lỗi a, suýt chút nữa thì quên mất!”
Oa, trí nhớ cô đúng là bị chó ăn mất rồi.
Chuyện quan trọng thế mà lại quên mất.
“Đừng nói lời vô nghĩa, sửa soạn nhanh lên!” Sau khi nói xong, Phượng Tử Hề xoay người đi về phía phòng tắm.
Doãn Thu nhìn bóng dáng cô, cười hắc hắc, lập tức thay quần áo, tung ta tung tăng theo sau.
——
Nửa giờ sau, hai người cõng balô quân dụng xuất hiện trên sân tập
Trong mắt Doãn Thu tràn ngập hưng phấn cùng kích động: “Hề Hề, cậu nói trong núi có gà rừng không?”
Mày Phượng Tử Hề nhảy nhảy, dùng ánh mắt nhìn kỹ soi vào cô: "Cậu vào núi, chỉ là để tìm gà rừng à?"
Doãn Thu vội vàng thu lại vẻ tươi cười, nghiêm túc tỏ thái độ: “Đương nhiên không phải, vào núi cũng có thể rèn luyện thân thể, hơn nữa có thể học được rất nhiều điều!”
Phượng Tử Hề hơi gật gật đầu.
Lại nửa giờ sau, hai người xuất hiện ở chân ngọn núi nào đó.
Rừng rậm che trời một mảnh tĩnh mịch, trừ ngẫu nhiên có tiếng chim kêu, thì chẳng nghe không tiếng gì nữa
Chung quanh lại là vẻ âm trầm, có không khí lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi từ trong rừng trút lên người.
Cẳng chân Doãn Thu run lên, duỗi tay kéo kéo ống tay áo Phượng Tử Hề, hạ giọng nói: “Hề Hề, tớ sợ!”
Khóe miệng Phượng Tử Hề giật giật, duỗi tay búng lên trán cô nàng một cái, khuôn mặt thanh tú nổi lên vẻ hận sắt không thành thép: “Sợ thì đừng vào!”
Phượng Tử Hề ném tay cô nàng ra, lập tức hướng bên trong đi đến.
Cây cối xanh um tươi tốt, lùm cây rậm rạp mọc kín như bầy ong mật vậy đó.
Doãn Thu nhìn bóng dáng cô, đầu cứng ngắc, cắn răng nhanh chóng theo sau.
Phía trước truyền đến tiếng Phượng Tử Hề hài hước: “Không sợ nữa à?”
“Hừ ——” Doãn Thu ngạo kiều quay mặt đi.
“Ha hả ——” Phượng Tử Hề phát ra tiếng cười thấp thấp, một hồi sau, cô thu lại ý cười, hỏi: “Không phải cậu ở nông thôn sao, theo lý thuyết hẳn nên thường xuyên lên núi mới đúng!”
“Núi ở nhà không lớn thế này, cũng không nhiều cây đại thụ như thế, lại càng không âm u vậy!”
Phượng Tử Hề lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó nhắc nhở nói: “Cẩn thận một chút, trong núi nhiều rắn đó!”
Doãn Thu lại run lên, hơi lạnh từ lòng bàn chân bốc lên, cái lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi
Cô nàng đi theo sau Phượng Tử Hề, ngó trái ngó phải, sợ có con rắn lại chui ra từ đâu
Doãn Thu ngước mắt, thấy trên cây có một con Trúc Diệp Thanh Xà mà lục, ánh nắng ít ỏi xuyên qua tán lá, chiếu lên người nó, phát ra ánh sáng sặc sỡ,giống như là đế vương lục cao quý vậy đó.
“A ——” trong mắt Doãn Thu tràn ngập sợ hãi, phát ra tiếng hét hoảng sợ.
Phượng Tử Hề quay đầu nhìn qua, liền thấy Trúc Diệp Thanh Xà nhả ra đóa tin tử đỏ, phát ra tiếng ‘ Xàaa——’ .....
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Vương bài quân bĩ: Ông xã kiều ngạo hạn khi sủng
عاطفيةHán Việt: Vương bài quân bĩ: Ngạo kiều lão công hạn khi sủng Tác giả: Tiêu Tương Mỹ Na Editor: Điệp Điệp × Vũ Lam Tề 【 sủng văn song khiết, cường cường liên thủ, nhiệt huyết quân lữ, hoan nghênh nhảy hố. 】 Cô là vương bài đặc công, mệnh danh là ngư...