Chương 165 + 166

591 11 0
                                    

Chương 165. Xả giận cho con

Lâm Thư Nhu đột ngột xuất hiện, khiến cả nhà Ôn đều giật nảy mình, không ai có thể ngờ được, bà ta lại xuất hiện lúc này. Đặc biệt là Lâm Thục Phân, mở tròn hai mắt, không dám tin vào mắt mình. Sao bà ta lại ở đây?

"Là bà, sao bà lại ở đây?"

"Lâm Thục Phân, đây là cách bà đối xử con gái tôi suốt mấy năm nay sao?" Lâm Thư Nhu không trả lời câu hỏi của bà ta, mà hỏi lại.

Nếu không phải thấy con gái bị ức hiếp thảm thương, thì bà cũng không tính xuất hiện.

Lâm Thục Phân cười khinh bỉ, châm chọc: "Lâm Thư Nhu, bà không có tư cách hỏi tôi. Nhớ năm xưa, bà chê Tạ Chánh Kỳ nghèo khổ, đi theo gã đàn ông giàu có khác, nên tôi không thể không đề phòng con gái bà. Lỡ sau này, nó bỏ con trai tôi theo thằng khác giống mẹ nó thì sao?"

"Lâm Thục Phân, bà nghe cho rõ, cho dù có chết, tôi cũng không cần loại con rể như Ôn Thiếu Hoa, đàn ông thối tha như thế, không bằng một con chó. Còn nữa, nó không thể nào so bì được với Tạ Chánh Kỳ. Từ đầu tới cuối, các người liên tục phạm sai lầm, chẳng những không biết sửa, lại còn ức hiếp người khác. Quá đáng!."

"Lâm Thư Nhu, tuy chúng ta là đồng hương, nhưng nếu bà còn dám nói như thế đừng trách tôi không khách sáo."

"Bà chả cần khách sáo, hơn nữa, tôi cũng chả muốn bà khách sáo."

"Bà muốn nói gì?" Lâm Thục Phân không hiểu lắm, nhưng vẫn kiêu căng phách lối, khinh thường Lâm Thư Nhu, khinh bỉ quá khứ của bà ta.

Ôn Thiếu Hoa bị Lâm Thư Nhu chửi mắng thậm tệ, cảm thấy khó chịu, vốn dĩ không muốn tranh đi cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận nói vài lời: "Bà là Lâm Thư Nhu, mẹ của Tạ Thiên Ngưng à? Tôi là loại người gì thì kệ tôi cũng không đến lượt một người đàn bà ham mê danh lợi, bỏ chồng bỏ con để chạy theo gã đàn ông khác như bà xoi mói đâu."

"Tôi ham mê danh lợi, thế còn cậu thì sao? Đừng có tự cho rằng mình thanh cao, việc làm của cậu còn nhục nhã hơn kẻ ham mê danh lợi này. Thiên Ngưng vì cậu hy sinh gần 10 năm thanh xuân, nhưng cậu vẫn vứt bỏ nó đi lấy con đàn bà khác, lại liên tiếp sỉ nhục nó, cậu có tư cách gì mà nói tôi?" Lâm Thư Nhu rất muốn tát mấy bạt tai vào mặt Ôn Thiếu Hoa, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.

"Tôi đã xin lỗi cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu tha thứ, không thể trách tôi được."

"Đến khi ly dị với Tạ Minh San, lúc tập đoàn Ôn thị sắp phá sản thì cậu mới nhớ đến Thiên Ngưng sao, mơ tưởng được lời tha thứ của nó sao? Tôi nói cho cậu biết, cho dù Thiên Ngưng có đồng ý tha thứ cho cậu, tôi cũng không đồng ý. Những gì các người làm với con gái tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần."

Ôn Minh nghe ra được đầu mối, lờ mờ đoán ra được chuyện gì đó, khiếp sợ hỏi: "Lâm Thư Nhu, chuyện ngân hàng Thiên Tường không tài trợ cho tập đoàn Ôn Thị, là do cô giở trò đúng không?"

"Đúng, là do tôi, bởi vì tôi chính là chủ tịch ngân hàng Thiên Tường. Cái ngày Ôn Thiếu Hoa kết hôn Tạ Minh San, tôi đã có mặt tại nơi cử hành hôn lễ. Còn nữa, vào ngày sinh nhật của Tạ Chính Phong, tôi đều nghe thấy, nhìn thấy rất rõ ràng mọi hành vi, lời nói của các người ở dưới chung cư. Các người ức hiếp con gái tôi ra sao, tôi đều biết cả."

Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch MộngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ