Chương 40. Nói xằng bậy
Tạ Thiên Ngưng chạy ra khỏi cửa Ôn gia mà cõi lòng tan nát, nước mắt ràn rụa, đôi mắt khóc đến sưng đỏ.
Giờ đã hơn bảy giờ tối, đường phố đã lên đèn, trời tối mù mịt nên người đi đường ai cũng vội vàng về nhà ăn bữa tối.
Còn cô chỉ có một mình đi trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, nhìn dòng người qua lại.
Cô giống như con thuyền nhỏ trôi bồng bềnh trong biển lớn, cô độc lại không biết phương hướng, cô không thể tìm được đường về nhà, lại càng không biết nhà ở nơi nào.
Không thể về nhà chú, càng không thể đến nhà bác Ôn, chỉ còn lại căn nhà trọ cô đang thuê. Nhưng giờ cô cảm thấy nhà trọ sao mà cô đơn lạnh lẽo đến vậy, khiến cô không muốn trở về.
Nếu cô không về thì biết đi đâu?
Tạ Thiên Ngưng vô tình đi đến trạm xe buýt, nhìn đường rồi lại nhìn xe buýt chạy qua, bản thân cô không biết nên bắt chiếc xe buýt nào để đi.
Chung quanh mờ mịt, lại thấy mình rất vô dụng, thật sự rất khổ sở.
Giờ phút này cô chỉ muốn nằm trong lòng ngực của mẹ, mà khóc cho thật to.
Nhưng cô biết, không thể xảy ra chuyện đó.
Cô ngồi xổm xuống, đầu ngục giữa hai chân, chịu không nổi mà khóc rống lên.
"Hu hu ——"
Gió đêm lạnh lẽo thổi, làm cho người cô khẽ run lên.
Dù cho cơn gió kia có lạnh đến mấy, cũng không lạnh bằng lòng cô.
Cô cho rằng trên thế giới này không có ba mẹ thì cũng có nhiều người quan tâm và yêu thương cô, nhưng giờ đây cô mới biết được, đó chỉ là do cô tưởng tượng mà thôi, thực tế tàn khốc đã đánh tan hết tất cả những ảo tưởng đó.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
Chuông điện thoại trong túi xách Tạ Thiên Ngưng vang lên, nhưng do cô quá đau lòng nên không muốn nghe.
Chuông vang rất lâu, cứ tắt rồi lại kêu, lặp đi lặp lại, không ngừng quấy nhiễu cô.
Cho đến khi cô không chịu đựng được nữa, đành lấy điện thoại ra xem, cau mày nhìn một dãy số xa lạ hiện trên màn hình, trong lòng hơi nghi ngờ.
Số điện thoại xa lạ này cứ gọi cô mãi, không biết là có chuyện gì nhỉ?
Tạ Thiên Ngưng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mà không bấm nút nghe, cứ đờ mặt ra, cảm thấy rất khó hiểu.
Cô đã rất đau lòng rồi, còn bị ai đó gọi điện quấy nhiễu nữa đây?
Bình thường kiểu điện thoại quấy rầy này cô sẽ không nhận, nhưng lần này cô lại ấn nút nghe, không đợi đối phương mở miệng cô đã quát to đầy tức giận: “Tôi đang muốn chết, đừng có lãng phí thời gian của tôi nữa, tối nay đi tìm người khác đi”.
Nói xong cô liền cúp điện thoại, tắt cả nguồn.
Chẳng qua tâm trạng cô không tốt nên mới ăn nói bậy bạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma - Tịch Mộng
RomanceGái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma Tác giả: Tịch Mộng Số chương: 325 full Nguồn: Truyenfull *** Từ nhỏ bọn họ đã là đôi oan gia thường hay tranh cãi nhau, vì muốn trả thù cô, trước khi rời khỏi đã lén trộm đi quyển nhật ký mà cô yêu quý nhất, kể...