Tại Hưởng thấy Chung Quốc đang say sưa làm việc, chợt nhớ tới chuyện gì đó bèn quay sang bảo:"Ba nhắn em về ăn cơm đó. Đã bao lâu em không về rồi."
Chung Quốc gõ nốt mấy kí tự cuối cùng còn dang dở mới ngẩng lên nhìn anh, ngay lập tức nở nụ cười, gật đầu đáp ứng:"Em cũng đang định bảo anh đây". Đã lâu rồi không gặp ba, không biết ba có khỏe không nữa.
Hai người quyết định xong xuôi, sau khi làm việc sẽ cùng nhau trở về một chuyến. Biệt thự của ba cách trung tâm thành phố khá xa, nơi đây không chỉ không khí thoáng đãng trong lành, không gian còn thanh bình, rất thích hợp để nghỉ dưỡng. Chung Quốc còn nhớ có lần ba nuôi từng nói với cô, hi vọng khi về già có thể tìm một nơi hoàn toàn yên tĩnh để nghỉ ngơi, toàn tâm toàn ý an hưởng tuổi già. Gần đây lượng công việc mà ba giao cho anh hai có vẻ nhiều hơn trước, chắc có lẽ thời gian để ba thực hiện ước muốn của mình cũng sẽ không còn lâu.
May mắn trên đường không kẹt xe, hai người đi khoảng nửa tiếng thì đến nơi. Chiếc xe đi qua chiếc cổng lớn tiến thẳng vào bên trong khoảng sân rộng, ở biệt thự này người làm không nhiều, tuy nhiên an ninh cực kì nghiêm ngặt, mấy lớp bảo vệ ở đây đều do Tại Hưởng vì lo lắng mà cẩn thận an bài.
Chẳng mấy chốc, căn biệt thự màu trắng đã xuất hiện trước tầm mắt. Căn biệt thự kiểu cổ với một màu trắng thuần, trang nhã mà sang trọng, thay vì phô trương lại gợi nên cảm giác hiền hòa ấm áp, giống hệt chủ nhân nơi đây. Khắp xung quanh là những hàng dây leo chằng chịt với những mảnh vườn lớn, không khó để nhìn ra những loài cây hoa trong vườn hàng ngày đều được chăm sóc cắt tỉa cẩn thận.
Hai người Tại Hưởng, Chung Quốc quen thuộc đi vào bên trong, ở hai bên cửa có mấy người hầu đang dọn dẹp nhìn thấy bọn họ đều cúi đầu chào. Tại Hưởng gật đầu đáp lại, cười hỏi: "Bác Hà, ba đâu rồi ạ"
"Hai cậu chủ, lão gia đang ở trong thư phòng đọc sách. Lão gia mà biết cậu chủ Chung Quốc về, chắc sẽ mừng lắm". Bác Hà là quản gia của nhà họ Kim, cũng là người trông coi Tại Hưởng từ khi còn nhỏ. Tính tình bác ôn hậu hiền lành, là người hiểu chuyện, mọi người trong nhà đều đối với bác tôn kính, không chút nào coi rẻ như người ở. Chung Quốc đối với bác cũng là thật tâm quý mến, cười đáp một tiếng rồi cùng với Tại Hưởng bước đến thư phòng trên lầu hai.
Tại Hưởng bảo cậu:"Em vào trò chuyện với ba đi. Một lát anh gọi thì xuống dùng cơm tối"
Chung Quốc không phản đối, cậu cũng muốn nói chuyện riêng với ba nuôi một chút. Bàn tay Chung Quốc vặn nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy ra một chút rồi từ từ bước vào, bước chân êm như mèo, cố gắng không gây ra tiếng động.
Người trong phòng quay lưng về phía cửa, ông đang mải mê làm việc nên không hề để ý có người bước vào. Cho đến khi cảm thấy trước mắt chợt tối sầm mới giật nảy, sau đó nở nụ cười vui sướng:"Minh, về rồi sao"
Kim Nam Tuấn gạt hai bàn tay nhỏ che ở mắt mình xuống, nhanh chóng quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc ngay trước mắt thì càng vui mừng hơn, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
"Ba nuôi!" Chung Quốc ở bên tai nhỏ giọng kêu một tiếng, hì hì cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
Jungkook -Tôi yêu em ngốc à
FanficĐây là lần đầu tiên mình viết truyện nên có gì sai xót hay là dỡ thì mọi người bỏ qua ạ . Lần sau sẽ viết hay hơn ạ .