Happy Ending?

968 52 0
                                    

Tôi thành công? Tôi thành công!

Lúc đó suy nghĩ duy nhất là tôi đã thành công. Tôi có em bên tôi, tôi sẽ không cần bị dằn vặt với cái tình cảm đơn phương cùng những cánh hoa đáng ghét đó nữa, tôi biết ơn em lắm.

Tôi dùng sức lực của những tháng ngày tập gym để bế bổng em lên. Tiếng hô đầy ngạc nhiên của em sau đó là tiếng cười truyền vào tai tôi, tôi vui mừng quá đỗi.

Chiều hôm đó không biết tôi đã cười như thế nào không thể ngậm được mồm, tôi cùng em đến phòng tập với lý do tôi muốn nhìn em nhảy, em đồng ý.

Sau khi ra về, để ý đến có người học trưởng kia của em khiến tôi còn có chút bận tâm, cùng em hai chúng tôi song xe đạp về nhà, tôi không nhịn được hỏi mối quan hệ của em và người đó.

"Anh ấy tập luyện để cùng người khác tỏ tình. Còn có, em cùng anh ấy là anh em họ, làm quái nào mà yêu nhau."

Tôi nhớ mình đã loáng thoáng nghe câu đó ở đâu, thế nhưng nhìn em cười tươi khi trả lời tôi, tôi liền gãi đầu ngượng ngùng. Tôi không biết mình sẽ như một thằng con trai mới lớn với mối tình đầu, tôi không biết mình lại có chút trẻ con như vậy.

Tôi về đến nhà với tâm trạng vui vẻ, cùng nấu bữa tối, cùng gia đình ăn cơm, đến ba tôi còn hỏi hôm nay có người đánh tôi đến đứt dây thần kinh rồi sao, tôi cười xòa.

Những ngày sau tôi với tâm trạng hân hoan hằng ngày đến trường, tôi dành toàn bộ thời gian cho Phác Chí Mẫn, có khi tôi bỏ ngang lớp để đến khoa vũ đạo nhìn em nhảy rồi đưa cho em một chai nước hỏi em có mệt không. Lúc nào em cũng cười như tắm trong gió xuân, tôi có ảo tưởng chỉ cần em cười thì tất cả những lo toan của tôi đều biến mất, không sao, có em ở bên, tôi sẽ không sợ ai nữa, cũng không để ý đến ánh mắt người ta như thế nào soi mói.

Việc những cánh hoa cùng máu đỏ theo từng đợt ho và nôn đã chấm dứt. Tôi có thể hít thở không khí như thường ngày mà không phải tức ngực khó thở một cách bất thường, tôi cũng không cần phải luôn ngửi thấy thứ mùi như có ai đó xịt nước hoa vào bữa ăn của tôi, phải nói Phác Chí Mẫn là cứu tinh của tôi, em là thiên thần cứu rỗi tôi.

Sau một thời gian chân chính cầm trong tay tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi với số điểm mà bất cứ công ty nào cũng đều muốn chiêu mộ, tôi xuất quỹ với gia đình. Tôi không dám mang em theo vì sợ ba mẹ không đồng ý sẽ ảnh hưởng đến em và có thể để em bị thương.

Ngược lại ba mẹ chưa nói gì, tôi đã kể lể cam đoan tương lai đủ thứ, sau cùng bọn họ gật đầu thì tôi suy nghĩ mình đúng là nằm mơ rồi. Tôi không nghĩ sẽ nhẹ nhàng như vậy.

Vào giáng sinh tôi đến nhà em, ba mẹ em chấp nhận tôi vì em nói trước đó em còn xuất quỹ trước cả tôi cơ, tôi cảm thán em gan dạ, em cười. Tết thanh minh tôi lại mang em về nhà ra mắt, bố mẹ tôi vẫn ôn hòa như cũ, tôi cảm thấy như mình có một nút thắt, gỡ được nút thắt tôi liền có mọi thứ.

Sau khi vào làm ở một công ty, tôi dành hai năm để lên đến vị trí trưởng phòng, tôi bắt đầu có suy nghĩ đến tương lai. Chúng tôi vẫn bền vững, em vẫn chờ tôi chăm chút cho tương lai cả hai, vì sao tôi lại không chuẩn bị một chút cho em?

「jjk×kth」Hoa Nở Muộn Không Bao Giờ TànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ