Cô tiểu thư tóc vàng im lặng một lúc lâu, đăm chiêu nghĩ về câu nói lúc nãy. Đã từng có người nói y hệt như thế vào rất nhiều năm về trước, nhưng cô chả nhớ ra nổi một cái tên. Cô chỉ ấn tượng với đôi mắt. Một đôi mắt màu xanh lam dịu nhẹ tựa bầu trời khi mùa thu mới chớm. Trong lành. Tinh sạch. Và mỗi lần mệt mỏi với những quy củ chết tiệt hay phải đối mặt với hàng ngàn chiếc mặt nạ giả tạo mà bọn thượng lưu kiêu hãnh đeo lên, Lucy lại tìm về đôi mắt màu trời ấy. Chỉ cần nhìn vào đó, sự yên bình lại tràn vào tâm trí của tóc vàng, khiến cô chỉ muốn nhìn mãi thôi.
- Lần này chị có đi săn với mọi người không? - Cô hỏi, sau khi thở ra một hơi nhẹ.
- Để xem đã.
Mirajane lấp lửng trả lời, cắm cúi ghi chép tên của mấy thứ nguyên liệu còn sót lại vào sổ kê khai. Lucy vẫn chăm chỉ lau mấy chai thủy tinh chứa đầy rượu vang đỏ. Lũ hải tặc to con luôn chân luôn tay vác những bao bột mì xếp vào góc phòng.
Sau khi công việc dọn dẹp đã hoàn thành, Lucy ngỏ lời rủ Mirajane đi xem mọi người chuẩn bị. Dù gì trong bếp cũng có mấy tay thợ nấu lành nghề, nên chị cũng yên tâm phá lệ một lần. Đám thủy thủ chuẩn bị vũ khí rất kĩ, ai cũng trang bị thêm cho mình một cây súng hoặc con dao nhỏ giắt ở thắt lưng. Gray đang chỉ đạo cho vài thuyền viên căng một tấm lưới to, chuẩn bị thả xuống biển. Tên thuyền trưởng xem chừng vô cùng bình thản dù trước đó nàng hoa tiêu đã cảnh báo hắn ta phải cẩn thận với lũ mực khổng lồ. Hắn đứng ở buồng lái, đôi đồng tử màu xám nhạt phản chiếu mặt biển nhấp nhô sóng nước. Đôi lông mày giãn ra, và khóe miệng hơi nhếch lên tựa một nét cười.
- Xem ra ai cũng bận rộn quá nhỉ?
Chất giọng của Mirajane hờ hững đến lạ lùng. Chị có dừng lại chào hỏi Gray vài ba câu, rồi lại quay đi nhanh như một cơn gió. Vẫn là những câu xã giao thông thường, nhưng trông dáng vẻ chị ta như bị căng thẳng đến tột độ. Tóc vàng nghĩ, có lẽ chị ta không quen giao tiếp với người khác giới. Hoặc tên thuyền phó kia đã làm gì đó khiến Mirajane cảm thấy phải mau chóng rời khỏi chỗ này.
Hai cô gái đi dọc hàng lang dẫn đến phòng của nữ bác sĩ. Mirajane bảo rằng muốn mang một ít hoa hồng sang cho Wendy, vừa hay nàng tiểu thư tóc vàng cũng định xin từ cô em này một lọ thuốc để tiện cho việc săn bắn. Lucy không giỏi trong những trận giáp lá cà, mà mấy mũi tên xanh của cô chỉ là thứ để gãi ngứa cho lũ mực khổng lồ đang chực chờ trên chặng đường phía trước. Cái mà cô cần là một loại thuốc có thể khống chế lũ mực trong vài phút để bôi vào đầu những mũi tên. Trận mưa tên lần này có lẽ khá hay ho. Bởi nó sẽ khiến cả mặt biển nổi lềnh bềnh những cái xúc tu trắng phau bị tê liệt.
- Hoa hồng của em này, Wendy.
Cô nhóc đón lấy chiếc hộp gỗ, nở nụ cười tươi tắn thay cho lời cảm ơn. Lucy bỗng dưng ngửi được mùi linh lan trắng lẫn trong mấy cánh hoa thắm đỏ. Mùi hương rất nhẹ, thoảng qua một tí rồi biến mất vào thinh không.
*
Lucy rời khỏi Azh của Mirajane sau bữa tối và trở về phòng. Thay chiếc váy màu xanh nhạt lúc chiều bằng bộ quần áo cô hay mặc lúc tập bắn cung, quấn cái thắt lưng đã trang bị sẵn đạn lên người. Giắt súng ở hông, đeo trên vai bộ cung tên đã được tẩm độc, Lucy nhanh chóng di chuyển lên boong. Con dao găm thoắt ẩn thoắt hiện bên trong đôi ủng da theo mỗi bước chân đi. Tiếng đế giày khe khẽ gõ lên sàn gỗ.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Nalu] Người từ biển cả
FanficThế giới hải tặc đầy rẫy những điều tồi tệ. Những tên lưu manh to xác. Những sát thủ vô tình. Những kẻ yêu tiền và tiêu xài chúng một cách hoang phí... Một thế giới hỗn loạn! Vô tình, những con người chấp nhận sống trong thế giới ấy lại được định m...