24. CABIN MA ÁM

384 16 0
                                    

Câu chuyện lần này đến từ Anatasia ở Colorado. Cô bé đã có một kỳ nghỉ hè cùng chiếc cabin bị ám ở trong rừng.
Vào năm 2010, Anatasia khoảng 7 tuổi. Một ngày nọ, bố cô bé nói với cả gia đình về một cabin tuyệt đẹp nằm trên núi của Colorado, nó được một người bạn của ông cho thuê quanh năm. Cabin khá là xa với đường chính và bị ẩn trong một lùm cây, có một con sông chảy xiết và thác nước. Bố tôi muốn nghỉ đông tại đó và mẹ tôi cũng nghĩ đó là một ý hay. Vì vậy, họ bắt đầu lập kế hoạch cho một kỳ nghỉ ngắn hạn trong chiếc cabin. Khi họ đặt chân đến, Anatasia đã có một cảm giác rất lạ về cabin này. Có gì đó sai sai... Nó tựa như cảm giác bạn bước vào nhầm phòng, và bạn đi lên một thứ gì đó mà bạn không muốn thấy. Anatasia để ý ngay lập tức tới cái lò sưởi ở phòng sinh hoạt. Được treo trên đó là một bức chân dung đáng sợ của ai đó với cặp mắt xanh biếc, trông có vẻ khá quan trọng. Cô gạt bỏ cảm giác ấy đi, tự nhủ rằng câu chuyện về những cabin bị ám chỉ là sáo ngữ không hơn không kém. Phòng ngủ ở tầng trên là nơi cô bé và chị gái sẽ ngủ. Nó có hai giường tầng cạnh nhau, cái thang được dựng băng qua giường. Cái thang rất nặng, vậy nên mẹ cô nhắc nhở hai chị em không được đu lên nó. Cùng tầng với chúng tôi chỉ có một phòng tắm và ban công. Cô có linh cảm khác lạ về phòng tắm. Vậy nên Anatasia thường dùng phòng tắm tầng dưới. Ban công thì hoàn toàn bị chắn, và nó khiến cô có chút tò mò. Giờ đi ngủ đã đến, cô cùng chị gái chuẩn bị lên giường. Linh cảm không lành của Anatasia về cabin này ngày càng tồi tệ. Cô xuống tầng dưới để tìm căn phòng ngủ khác, để lại chị gái cô một mình. Anatasia quyết định ngủ trong phòng ba mẹ cô bằng cách kê thêm một cái giường nhỏ. Đó là phòng ngủ mà cô cảm thấy khác hơn so với các phòng còn lại. Không có linh cảm kỳ lạ hay thế lực gì cả. Cô nghĩ là mình có thể dễ dàng ngủ ở đó. Có một cuốn sổ lưu niệm ở trên chiếc bàn cạnh giường, mẹ cô cầm lên và xem qua nó. Có những bức ảnh chụp lại mảnh đất trước khi cabin được xây cùng với những bức ảnh chụp quá trình xây dựng cabin.
- "Họ đã tự xây nơi này." - mẹ tôi kinh ngạc đề cập đến. Mặc dù vậy, Anatasia tự hỏi tại sao nét mặt của mẹ cô lại lo lắng đến vậy. Anatasia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ suốt đêm mà không một biến cố nào xảy ra. Và rồi trời sáng, cô và mẹ bước vào bếp để làm bữa sáng, cả hai sững người. Mỗi tủ bếp đều bị mở ra tới 45 độ, các mảnh vỡ thuỷ tinh rải rác khắp sàn, nhưng không có bất cứ cánh cửa nào bị vỡ cả. Mảnh vỡ đến từ đâu? Tuyết lạnh lẽo rơi ngoài cửa, chị gái cô vẫn đang ngủ.
- "Chuyện gì đã xảy ra đêm qua vậy?" . Họ quyết định dọn đống mảnh vỡ đó, đóng các tủ bếp lại và bỏ qua chuyện này. Tuy vậy, Anatasia để ý rằng mẹ cô có vẻ mặt lo lắng y hệt với tối qua. Tối đó, khi Anatasia và mẹ cô chuẩn bị đi ngủ, mẹ nói với cô chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó. Bố cô gọi mẹ và chị gái ra ngoài để ngắm dòng sông vì nó rất đẹp. Mẹ cô đứng cách rìa dòng sông khoảng 2 feet. Dòng sông chảy siết dữ dội. Đột nhiên, có một lực đấy từ phía sau khiến mẹ cô ngã lên phía trước. Bà ngã xuống nền đất và bám vào cây cỏ nên không bị cuốn theo dòng nước. Bà đứng dậy, phủi đất xuống và gắt: "Tại sao con làm vậy?" nhưng khi mẹ cô quay lại, không ai ở đằng sau cả. Bố Anatasia và chị gái đã quay trở lại cabin. Anatasia có thể thấy được sự lo lắng y hệt hiện rõ trên gương mặt mẹ cô khi kể lại. Họ tỉnh dậy vào sáng hôm sau và tiếp tục phát hiện ra những sự việc kỳ lạ. Có những nét kẻ kỳ dị khắp sàn nhà, có vẻ như ai đó theo dõi bằng sơn trắng. Nó bắt đầu giữa phòng bếp, và kết thúc tại lò sưởi.
Buổi tối, chị gái cố gắng thuyết phục Anatasia ngủ chung chiếc giường tầng với mình. Anatasia tiếp tục từ chối. Nhưng để chị gái mình an tâm hơn, cô sẽ đến chơi với chị cô trước khi đi ngủ. Chị gái của Anatasia đứng ở chân cái thang và Anatasia đang nói gì đó với cô ấy trong lúc leo lên nó. Đó là lúc cái thang bắt đầu tự di chuyển, chị của cô không hề chạm vào nó. Anatasia đã leo lên được nửa chừng, cái thang tự dưng thẳng đứng và đổ về phía sau. Anatasia bị ép giữa hai cái thang và cánh tay cô bé bị nghiền nát dưới sức nặng đó. Họ đưa cô bé đến bác sĩ gần nhất, mặc dù cách đó khá xa. Khi đưa được Anatasia ra, cái thang đã làm tổn hại một phần xương tay của cô, nói đúng hơn, nó đã bị gãy. Cả nhà quay trở lại cabin, và quyết định cắt ngang kỳ nghỉ để rời đi sáng hôm sau.
Mẹ cô ngâm mình trong bồn nước nóng để giảm stress, còn Anatasia ngồi trên rìa nhúng chân xuống trong lúc nói chuyện. Một khoản im lặng khá lâu trôi qua và Anatasia nhận thấy mẹ cô đang nhìn chằm chằm vào bờ sông. Ở đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc nâu dài, mặc một chiếc sơ mi xanh lục. Cô chưa bao giờ thấy người phụ nữ đó trước đây. Người phụ nữ đó đi đến bên hông cabin, Anatasia đứng dậy đi theo cô ta. Nhưng khi cô bé đi đến bên hông cabin, không có ai ở đó cả. Họ rời đi ngay sáng hôm sau và không bao giờ quay trở lại. Mãi cho đến sáu năm sau, khi cô nghe được toàn bộ câu chuyện bởi người bạn của bố cô - chủ sở hữu cabin. Có một người phụ nữ bốn con sống trong cabin đó cùng với chồng bà ta. Bà ta bị trầm cảm từ lâu, và đã cố gắng tự sát nhiều lần. Một lần, bà ta tự dìm mình trong bồn nước tầng trên. Lần khác, bà ta tự thiêu trong lò sưởi. Và mỗi lần như vậy, người chồng đều ngăn vợ mình lại. Cuối cùng, bà ta trở nên chán ngán với chồng mình. Và giết ông ấy. Sau đó ném xác chồng mình xuống sông. Sụp đổ bởi sự đau buồn và hận thù, bà ta treo cổ trước ban công.
- "Làm sao mà chú biết được toàn bộ mọi chuyện?" - Anatasia hỏi người bạn của bố.
- "Chú đã chứng kiến. Bà ấy là mẹ chú."

HẾT
Nguồn: Snarled
By: Phong & Vân

Truyện Kinh Dị NgắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ