Chương 1: TT

4.8K 260 22
                                    

Trước kia, mỗi chiều, cứ và lúc chạng vạng thì Danh Tỉnh Nam đi làm về.

Dưới ánh hoàng hôn, nàng thong thả dạo bước trên con đường trải rủ đầy cánh hoa anh đào.

À, thật ra cũng không hẳn là thong thả, nàng có tật đi hai hàng, câu trên, phải viết lại thế này :

Dưới ánh hoàng hôn, nàng lạch bạch từng bước trên con đường rủ đầy cánh hoa anh đào.

Về tới nhà, nàng sẽ bật một bản nhạc không lời, sau đó thả mình vào bồn nước ấm, tận hưởng khoảng thời gian thành thơi sau giờ làm.

Nhưng dạo gần đây, người đẹp cánh cụt không có may mắn hưởng thụ thú vui đơn giản của cuộc đời ấy.

Dạo gần đây, cứ nửa đêm, Danh Tỉnh Nam nặng nề lạch bạch từng bước rời bệnh viện,lết từng bước mệt mỏi trở nhà, vừa đi, nàng vừa lẩm bẩm " cái bệnh viện to đùng mà không thuê thêm nổi một bác sĩ khoa ngoại"

Một chữ " overload" đã tràn đến bệnh viện nơi nàng làm việc tự lúc nào. Lượng bác sĩ ít oi phải gồng mình phục vụ hàng dài những bệnh nhân lắm tiền nhiều của sẵn sàng chi mạnh để hưởng dịch vụ y tế tốt nhất.

À, lại phải đính chính, bác sỹ ít, bệnh nhân đông thế này thì hẳn dịch vụ ở đây cũng không còn xứng với hai chữ tốt nhất. Không buổi sáng nào Danh Tỉnh Nam không bắt đầu ca trực với một list danh sách dài bệnh nhân chờ khám.

Không khí trong phòng làm việc của nàng, không chỉ vẩn lên mùi thuốc sát trùng, mùi thuốc mà còn có cả mùi nước hoa nồng nặc...

Cứ thế này, cái ngày Danh Tỉnh Nam chuyển vị trí từ bác sỹ khoa ngoại sang bệnh nhân khoa tai mũi họng không còn xa.

Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng, công việc chất cao như núi, một buổi chiều, người trong bệnh viện bỗng thấy Danh Tỉnh Nam hầm hầm rời khỏi khu vực khám bệnh, đi cùng nàng còn có một cô bé trạc hai mươi. Cô bé tủm tỉm cười nụ cười một mình và hai mắt thì sáng lên lấp lánh.

Cô bé đi sau Danh Tỉnh Nam tầm ba bốn bước, cô bé có mái tóc đỏ chói, ngắn ngang vai, một bên má là chiếc lúm đồng tiền hõm sâu vào.

Thái độ thế này, em ấy có vẻ rón rén, e thẹn.

Đội ngũ y tá và những nhân viên rãnh rỗi của bệnh viện thấy lạ chạy ra coi. Sợ một rổ thị phi vô cớ đổ lên đầu mình, Danh Tỉnh Nam vội nghiêm mặt, bắn ra cái nhìn cảnh cáo.

Ánh mắt mọi người lập tức tản ra, tập trung vào hướng khán, nhưng văng vẳng bên tai vẫn có tiến thì thào

"Cháu gái chủ tịch lại chọc sếp nhỏ nổi xung"

" Ngày nào sếp nhỏ với cháu gái chủ tịch không cãi nhau ngày đó mặt trời mọc hướng đông "

Danh Tỉnh Nam quay đầu lại. Tiếng xì xạo lập tức im bặt.

Kế bên nàng, cô bé bật cười " Yêu lắm cắn đau mà"

Danh Tỉnh Nam có vẻ khó chịu lắm, nàng nhíu mày, chỉnh lại tà áo Blouse khoát ngoài. Bệnh viện giờ này đông, nhưng không nguồn nhiệt khí nào áp đảo được luồng không khí băng giá lạnh lẽo toả ra từ người nàng.

Michaeng | Vợ Nhặt | Full Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ