Chương 6

235 10 0
                                    

Diệu Linh hết sức khó xử, đêm qua cùng vị khách không mời mà tới chính là người đến mua Hiên Thanh nói chuyện rất lâu, thấy nhân phẩm tính cách hắn cũng không tệ, còn đồng ý đối xử tử tế với Hiên Thanh nên đã đáp ứng thỉnh cầu của hắn, đưa Hiên Thanh rời khỏi Căng Uyên Lâu, nhưng vừa định đoạt xong, bước ra khỏi phòng không ngờ lại có người đến báo — Chanh Âm bị khách nhân cưỡng ép mang đi, còn để lại ngân phiếu năm trăm lượng.

Phụ thân Diệu Linh – Diệu Ngạn là tiền nhiệm lão bản Căng Uyên Lâu, cho nên trước khi tiếp quản Căng Uyên Lâu, hắn đã biết tất cả tiểu quan trong điếm, Chanh Âm trong đó hơi lớn tuổi, kinh nghiệm cũng tương đối dày dặn, thường lấy kinh nghiệm bản thân "dạy bảo" các tiểu quan khác, vì vậy miễn đi không ít rắc rối.

Nhưng đồng thời cảm tạ y, Diệu Linh cũng nhận ra vấn đề của Chanh Âm.

Tướng mạo Chanh Âm không tính xuất chúng, nhiều nhất chỉ có thể nói mi thanh mục tú, da thịt trắng nõn, trong điếm không thiếu tiểu quan đẹp hơn y, nhưng y luôn có thể tươi cười với bất kỳ người nào, vô luận người khác chọc giận hay sỉ nhục, thậm chí ngược đãi, cũng có thể mỉm cười chịu đựng đến cuối cùng, cho nên dẫn tới rất nhiều yêu cầu quá đáng của khách nhân.

Đối với bọn khách nhân này, Diệu Linh đều giữ thái độ từ chối, không cần tiền của bọn họ, nhưng Chanh Âm ngược lại, ai đến cũng không cự tuyệt, còn khuyên Diệu Linh không nên từ chối khách, tính cách như vậy thật khiến kẻ khác không thể tưởng tượng nổi.

Diệu Linh có hỏi qua nguyên nhân, "Chanh Âm, vì sao ngươi lại cam nguyện hủy hoại chính mình như vậy?"

Chanh Âm vẫn như trước cười ha hả trả lời: "Không sao đâu, không có vấn đề gì......"

Không vấn đề gì...... Đây chính là đáp án của Chanh Âm, từ đó trở đi, Diệu Linh đã mơ hồ hiểu được, người này thiếu một thứ gì đó, một thứ rất quan trọng.

Cũng bắt đầu từ đó, đối với khách nhân của Chanh Âm, Diệu Linh luôn tiến hành lựa chọn, cũng tận lực không cho y tiếp nhiều khách, hắn cũng không biết vì sao mình muốn làm như vậy, chỉ là bộ dáng Chanh Âm tươi cười nói không sao cả khiến hắn cảm thấy xót xa.

"Thì ra là người An gia....." Nhìn biển hiệu trên cửa, trong lòng Diệu Linh cũng có vài phần tính toán.

An gia nổi tiếng trong giới làm rượu, Cửu Uấn Xuân Tửu Chanh Âm thích uống nhất là làm từ nhà này, Diệu Linh cũng có nghe qua, thế nhưng vì sao người An gia lại chỉ muốn Chanh Âm?

Giới thiệu thân phận xong liền được nghênh tiến vào đại sảnh, Diệu Linh lẳng lặng chờ đợi, không lâu sau hắn đã thấy được bóng dáng của Chanh Âm.

"Lão bản, một ngày không gặp như cách tam thu, Chanh Âm rất nhớ ngươi!" Chanh Âm giả vờ bày ra một dáng vẻ tủi thân, nhào đầu về phía trước ôm lấy Diệu Linh, còn thiếu đọng hai giọt nước trên khóe mắt để biểu hiện "mong nhớ" của y.

Ở trong điếm hai người thường diễn trò này, mọi người cũng rất vui vẻ xem diễn, nhưng Diệu Linh vừa vào đã cảm thụ được một ánh mắt khác thường, mang theo nguy hiểm và bá đạo, nhìn phía sau Chanh Âm, quả nhiên có người không thích cảnh này.

[Truyện Edit] Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên - Sắc Như KhôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ