"Á... buông ra... đừng... các người không được lại gần tôi... thả ra... ưm... ứm... hứm... ưm..."
"Làm đi. Làm đi. Làm đi."
Những ánh mắt soi mói chòng chọc như thể cảnh tượng mà Điền Chính Quốc đang vướng phải ngay lúc này chính là một màn kịch hay náo nhiệt. Chung quanh ngoại trừ một cái bóng đèn vàng nâu leo lét đung đưa qua lại trên đầu, với thứ ánh sáng không cả đủ để chiếu sáng cả gương mặt gã đàn ông đang nắm chặt tay Điền Chính Quốc ghìm xuống lúc này. Mọi thứ liên hồi mờ ảo xoay chuyển, sự rối ren đảo điên đang làm chủ. Cậu lúc bấy giờ không biết nên vịn vào đâu mà mong chờ sự cứu giúp thương hại nữa.
Hoàn toàn chỉ là vọng tưởng, khi mà trong mắt các tên phạm nhân khác đang đứng canh quanh song sắt, Điền Chính Quốc lúc bấy giờ bất quá giống một con rối bị gài bẫy đem ra mua vui. Cậu càng quẫy đạp, bọn chúng càng thích thú, những nụ cười méo mó kinh dị cùng thanh âm oang oác của chốn địa ngục, gương mặt ghê tởm lởn vởn xung quanh như một trò đùa quái ác.
Từng trận đau đớn tấn công thể xác lẫn tinh thần, bất cứ khi nào cũng có thể đánh cậu sụp đổ mà ngất đi. Nhưng sự thực hiển nhiên là Điền Chính Quốc dù có nhắm mắt cũng không yên, quá ồn ào, quá huyên áo để có thể ngủ một giấc mặc kệ muốn ra sao thì ra.
Số 2803 tát lên mặt Điền Chính Quốc một cái, đánh thức cậu dậy để tiếp tục mở mắt quan sát bản thân chịu nhục nhã ra sao. Nhưng cuối cùng nạn nhân của trò mua vui quái ác vẫn bất chấp mọi thứ mà trôi dạt vào miền ký ức xa xôi chập chờn.
"Aaa..."
Điền Chính Quốc giật mình thức giấc, vào cái tầm trời còn chưa kịp sáng, vào cái tầm hừng đông vẫn đang yên giấc nồng chưa muốn sớm như vậy đã phải tỉnh dậy làm nhiệm vụ ban phát ánh dương.
Đã là lần thứ sáu trong tuần, kể từ sau sự kiện chính mình bị mấy tên tù nhân dưới quyền quản lý kéo vào bẫy và cưỡng bức như một con rối. Điền Chính Quốc đêm đêm đều mơ thấy y chang cảnh tượng ngày hôm đó, hương vị sắt the mặn ấy quanh quẩn đầu lưỡi cậu không buông.
Bất cứ khi nào Điền Chính Quốc nhắm mắt, mọi ký ức hoảng hốt loạn vỡ lại gợi về, chèn ép tâm lý Chính Quốc tới méo mó đáng sợ. Cậu sợ phải lặp lại một màn đối xử không cả bằng một con thú vật kia, rất rất sợ mà không thể làm được gì ngoài nhẫn nhịn chịu đựng thời gian có thể xóa nhòa.
Vậy mà thời gian nghỉ cũng tới gần một tuần rồi. Điền Chính Quốc lại càng lúc càng ức chế thần kinh, thuốc ngủ cũng không có tác dụng nữa, tinh thần thì suy sụp ngày ngày. Hôm qua Điền Chính Quốc còn thấy trong bồn cầu có chút máu nữa, cũng không rõ là ăn uống ra làm sao mà bị như vậy. Thân thể có lẽ vì hoang mang quá độ mà không được tốt cho lắm, sức đề kháng có chút giảm, Điền Chính Quốc cảm giác như người mình mỏi mệt rệu rã đi vậy, càng lúc càng khó chịu.
Khẽ thở dài nhìn sang đồng hồ để bàn, mới có 3 giờ rưỡi sáng, cảnh tượng cùng màu sắc ngoài cửa sổ vẫn bao trùm bởi một màu tím thẫm tù mù. Còn quá sớm để thức dậy và chuẩn bị cho ngày hôm sau, Điền Chính Quốc không biết nên làm gì nữa, lẳng lặng kê lại gối tựa nằm xuống bật truyền hình trong phòng xem tin tức. Hình như thời tiết ngoài trời lại lạnh xuống một vài độ thì phải?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver](VKook) Xin Hãy Để Tôi Chịu Trách Nhiệm
FanficTác giả: Ngọc Ngọc (watermelon_xigua) Tình trạng bản gốc: Hoàn Tình trạng chuyển ver: Hoàn (15/10/2018), beta (08/09/2023) Link bản gốc: https://www.wattpad.com/story/91697804-thi%C3%AAn-nguy%C3%AAn-ho%C3%A0n-xin-h%C3%A3y-%C4%91%E1%BB%83-t%C3%B4i-ch...