~1~

2.2K 110 1
                                    

'Bíp...bíp....cạch...'

"A, tiểu Chu, Thừa Thừa, Hạo Hạo, ba người cuối cùng cũng chịu về rồi sao? Mau, lại đây ăn chút cơm đi!"

Nghe thấy tiếng mở cửa cùng tiếng va li va chạm với mặt đất, Vưu Trưởng Tĩnh đang nấu ăn liền từ trong bếp gọi với ra, mùi xào nấu bay khắp cả kí túc xá.

Giờ này cũng đã là hơn 11 giờ đêm, đã rất muộn. Hôm nay, ba người của Nhạc Hoa mới vừa từ kí túc bên đó trở về sau một chuỗi ngày bận rộn quay quảng cáo.

Trước khi lên máy bay, họ đã định gọi điện báo sẵn cho Thái Từ Khôn, bảo cậu mở cửa, vì thẻ từ của kí túc là do cậu cầm, nhưng căn bản cậu không nghe máy, nên họ đành phải gọi nhờ Vưu  Trưởng Tĩnh. Cứ ngỡ sẽ về vào tầm chiều, ngờ đâu, lại phải hoãn đến tận đêm muộn.

"Ca, thật xin lỗi, phiền ca phải thức muộn như vậy rồi."

Chu Chính Đình nặng nề ngã người xuống chiếc ghế sô pha to rộng ở phòng khách, giọng nói có phần khá mệt mỏi. Phạm Thừa Thừa cùng Hoàng Minh Hạo biết anh chắc chắn cũng đang rất mệt, vì vậy không còn nhốn nháo như mọi khi nữa mà hiểu ý mang hộ anh cái va li vào trong, cùng nhau trở về phòng, trực tiếp bỏ qua bữa ăn đêm mà đi vào giấc ngủ.

Ngồi đợi thêm một lúc, Chu Chính Đình cuối cùng cũng được ăn mấy món do Tĩnh ca nấu, mùi vị thật sự rất ngon, tốt hơn so với mấy món gọi ngoài anh đã ăn liên tiếp trong mấy ngày qua.

"Ca, Tuấn ca hôm nay không thức cùng sao?"

Chu Chính Đình chậm rãi ngồi xuống một trong số 9 cái ghế ở bàn ăn, tay vừa lùa đôi đũa vào bát cơm vừa hỏi.

Vưu Trưởng Tĩnh sau khi nấu nướng xong xuôi cũng không về phòng ngay mà ngồi nán lại cùng Chu Chính Đình trò chuyện, nghe thấy anh hỏi vậy mặt liền ỉu xìu, chán nản lắc đầu.

"Tuấn Tuấn em ấy cùng Tử Dị, Lâm Khải và Nông Nông đi quay quảng cáo rồi, ngày kia mới về..."

Bất chợt, đôi lông mày của Tĩnh nhíu lại, giọng nói hiện lên sự lo lắng.

"Sắc mặt của em hình như không được tốt cho lắm, phải hoạt động song song như vậy, chắc hẳn rất mệt có đúng không?"

Bàn tay cầm đũa của Chu Chính  Đình có đôi chút khựng lại, mặt vẫn cúi gằm xuống bát cơm, không nhìn lên. Nhưng rất nhanh sau đó liền trở về với dáng vẻ bình thản, như có như không đáp lại người ngồi đối diện mình.

"Em cảm thấy cũng không mệt cho lắm!"

Xong lại cúi xuống tiếp tục 'công việc'.

Vưu Trưởng Tĩnh cũng chỉ biết thầm thở dài trong lòng. Đứa nhỏ này, từ trước tới nay vẫn luôn âm thầm chịu đựng như vậy.

Bữa cơm cứ tiếp tục trong bầu không khí im lặng, cho tới khi Chu Chính Đình như vô tình nhắc đến ai kia.

"Ca, hôm trước em nghe nói Hạo Hạo bảo gọi cho Khôn rất nhiều lần nhưng em ấy không nghe máy."

"À, thằng bé đi sang bên Hàn để chuẩn bị cho bài hát mới, có vẻ như rất bận."

"Vậy sao? Sao em lại không biết?"

[Khôn Đình] Dừng lại, được hay không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ