~11~

722 71 0
                                    

Thái Từ Khôn cúi gập người xuống, hai tay liên tục đưa lên xoa mạnh mắt của mình. Làm sao đây, phía trước cậu còn có các anh em của Nine percent đang luyện tập. Điều duy nhất cậu còn làm được bây giờ chỉ có thể là lừa dối mọi người. Đúng vậy, chỉ còn biết lừa dối... Cậu vẫn không có dũng khí nói ra sự thật này, họ chắn chắn sẽ lo lắng cho cậu.

Thái Từ Khôn đi đến bên tủ cất đồ, lấy ra cái áo khoác cùng mũ với khẩu trang, có chút khẩn trương đeo ngay vào để che giấu khuôn mặt đã tái nhợt không còn sức sống. Cố làm cho giọng của mình trở nên tự nhiên hơn, cậu vừa đi hướng về phía cửa vừa quay đầu lại:

"Mọi người, em muốn nghỉ sớm,... Cứ tập đi, mai em sẽ tập sau!"

Tất cả đều không hẹn mà cùng cảm thấy thắc mắc, Thái Từ Khôn bình thường tập luyện hăng say như vậy, hôm nay lại là người nghỉ sớm nhất, có gì đó không đúng. Nhưng cũng chẳng ai nói gì cậu, Vưu Trưởng Tĩnh cũng chỉ dặn dò cậu mấy câu rồi lại quay vào tập luyện tiếp.

Chu Chính Đình nhìn theo bóng dáng của Thái Từ Khôn phản chiếu qua tấm gương trước mặt mình, đôi mắt cụp xuống, lững thững đi về một góc phòng tập, ngồi khom người lại, mặt vùi vào đầu gối. Một lúc sau, cả miệng anh đều là tư vị mặn chát.

Tâm tình của Chu Chính Đình gần đây rất tụt dốc, dường như có 'một chút' thay đổi mà ai cũng có thể nhìn thấu. Anh đã ít nói hơn, ít cười hơn, không hay còn cái bộ đanh đá như ngày thường nữa. Trước mặt người hâm mộ, anh vẫn giữ được dáng vẻ của một 'nhân gian tiên tử' nhưng đến khi rời khỏi ánh mắt của mọi người xung quanh, thì sẽ là tình trạng như lúc này đây, phi thường tệ hại.

Cũng không hiểu sao, mỗi buổi tối, anh đều lén lút đến phòng Thái Từ Khôn, nằm cạnh cậu, ôm cậu thật chặt, rồi khóc. Khóc rất nực ngạt, nhưng lại cứ cắn chặt răng không cho tiếng nấc thoát ra ngoài, có khi còn cắn đến mức môi dưới bật máu. Điều quan trọng là anh-Chu Chính Đình, chỉ dám lén lút ở cạnh cậu-Thái Từ Khôn. Điều này được Vương Tử Dị, bạn cùng phòng của Thái Từ Khôn phát hiện. Nhiều lần mấy người trong nhóm cũng đã cả gan hỏi Chu Chính Đình, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ nói là "Không sao, vẫn rất bình thường... " rồi thôi.

Kết thúc buổi luyện tập, Chu Chính Đình là người cuối cùng ở lại phòng. Nặng nề đứng dậy, đưa tay tắt đèn đi, anh lại đi về chỗ cũ, ngồi đó. Tay cầm điện thoại cứ lướt qua lướt lại những hình ảnh xuất hiện trên màn hình. Cuối cùng, dừng lại ở một tấm ảnh rất đẹp. Một người con trai đứng trên bãi biển, dưới ánh nắng của mặt trời lúc hoàng hôn buông xuống. Người đó nở một nụ cười rất tươi, tay đưa về phía trước như muốn đón lấy bàn tay của anh vậy. Một giọt, hai giọt, nước mắt nóng hổi tràn ngập trong mắt, rơi nặng trĩu xuống tấm ảnh phía dưới, làm nhòe đi gương mặt anh tuấn của người trong hình.

Bất chợt, một vòng tay ôm lấy anh, khiến anh sực tỉnh, theo phản xạ mà hơi giãy dụa khỏi cái ôm của người bên cạnh mình.

"Chính Chính... Là em..."

Ngay lúc âm thanh trầm ấm, quen thuộc kia phát ra, cũng là lúc Chu Chính Đình không còn quẫy đạp. Anh chỉ còn có thể ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay của người bên cạnh. Cách gọi này, giọng điệu này, còn ai vào đây nữa.

[Khôn Đình] Dừng lại, được hay không?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ