-Chủ tịch...đây là thứ chị cần.
-Được rồi...để đó rồi ra ngoài đi.
Nó nghe tiếng nói nhân viên nhưng mắt thì vẫn không rời màn hình laptop tay vẫn đang bấm gì đó mà lên tiếng. Cô nhân viên thấy vậy cũng bước ra, suốt 1 tháng nó tới công ty ai nấy cũng dần quen với phong cách làm việc lạnh lùng của nó. 1 lúc sau nó mới buông máy tính ra cầm sấp giấy tờ được nhân viên đem tới lên đọc, mặc dù nó ở Anh nhưng thông qua những gì Linh và Bích nói nó cũng biết rất rõ tình hình của cô, cả việc công ty ba cô đang gặp khó khăn. Nó vừa đọc vừa suy nghĩ cho tới khi bụng nhói lên, nhìn lại đồng hồ cũng 5 giờ chiều nên nó thu xếp xong bước ra khỏi công ty rồi lấy xe lái tới 1 nhà hàng gần đó.
Nó bước vào nhà hàng kiếm 1 vị trí thoáng rồi đặt giỏ sách ngồi xuống, gọi món xong nó móc điện thoại ra nhắn tin cho ai đó rồi trở lại đọc sấp tài liệu còn dang dở.
-Đi ăn mà em cũng làm việc được sao Trần chủ tịch?
Không biết cố tình hay trùng hợp mà Diệp Anh cũng đến nhà hàng dùng bữa, bước vào thấy nó đang chăm chú đọc sấp tài liệu nên bước vội đến bàn nó đặt túi sách xuống ngồi đối diện chẳng cần đợi ai mời.
-Sao cô lại ở đây?
Nó nghe thanh âm quen thuộc nên dời mắt từ sấp giấy ngước mặt nhìn cô lạnh lùng hỏi.
-Tôi đến đây dùng bữa thấy em nên sang đây ngồi chung cho vui, không lẽ em muốn đuổi tôi à?
-Tùy cô....
Nói rồi nó cất sấp giấy vào túi sách sợ cô phát hiện ra đó là thông tin và công ty ba cô thì mọi chuyện sẽ bại lộ, không biết làm gì nên nó lấy điện thoại ra lướt web 1 lúc.
Lúc này cô mới có cơ hội nhìn rõ người cô yêu sau bao năm xa cách, gương mặt ốm đi rất nhiều, đôi mắt ưu buồn và lạnh lùng, sống mũi, đôi môi. Cô nhớ đến nụ cười của nó, nhớ đến ánh mắt biết nói của nó. Cô cũng nhớ 1 cô bé cứ hay chọc cô cười, làm nhiều trò chọc tức cô. Nhưng bây giờ trước mắt cô cũng là con người đó nhưng đã hoàn toàn thay đổi, cô ngắm nhìn nó hồi lâu cho đến khi nhân viên phục vụ ra,
-Quý khách muốn dùng gì ạ?
-Cho tôi 1 phần mì ý (ánh mắt Thy cũng đảo 1 cái khi nghe món cô nói với phục vụ).
-Vâng...xin quý khách vui lòng đợi 1 chút ạ, sẽ có ngay.
Cô gọi món xong cũng quay qua nhìn nó mở lời vì cô không chịu nổi cái cảnh 2 người ngồi ăn với nhau mà chẳng nói câu nào.
-Thy...công việc em thế nào rồi?
-Vẫn ổn.
-Thức ăn của quý khách đây ạ, chúc quý khách ngon miệng.
-Em vẫn còn đeo nó?
Cô đưa mắt nhìn cánh tay trái nó vẫn còn đang đeo chiếc vòng và cái đồng hồ cô tặng, nói nghe vậy thoáng bối rối nhưng cũng giữ lại bình tĩnh nhìn tay mình rồi trả lời.
-...Phải, thói quen thôi (chị cũng vẫn đeo nó suốt 5 năm qua sao?)
-Hóa đơn của quý khách đây ạ.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver)(BHTT)(Thy-Anh) CHỊ ƠI!!!EM YÊU CHỊ
RandomNó: Lê Thy Ngọc, một học sinh cá biệt với những chiêu trò phá phách . Đang học lớp 10A, con thứ của 1 gia đình giàu có là Lê gia nhưng do mâu thuẫn với cha nó nên nó phải ra ở riêng và tự lập. Cô: Hoàng Diệp Anh (24 tuổi) suất thân từ Hoàng gia...