Chương 1

348 15 1
                                    

Đệ nhất chương

Thôn Tú Đào có tín ngưỡng tế tự hồ thần.

Thôn Tú Đào là một thôn trang nhỏ. Nó nằm cạnh huyện Đại Thành phồn vinh, nằm ngay trên tuyến đường quan trọng, muốn đến Đại Thành, ắt phải ngang qua thôn Tú Đào. Nhưng vì khoảng cách từ nó đến Đại Thành nói gần không quá gần, mà nói xa cũng không quá xa, vị trí lưng chừng như vậy khiến nó không có cách nào trở thành một Đại Thành thứ hai, không thể níu giữ những bước chân nam lai bắc vãng của giới thương nhân, chỉ có thể miễn cưỡng trở thành nơi nghỉ chân một hai ngày cho họ.

Vì thế, thôn Tú Đào nói phát đạt thì không quá phát đạt, nhưng so với các thôn trang nhỏ khác, cũng coi như náo nhiệt.

Hào quang của thôn Tú Đào bị Đại Thành nọ che khuất, khi người ta nhớ tới thôn Tú Đào, thường chỉ có một ấn tượng mơ hồ, tỷ như nói mấy lời không liên quan đến đại sự kiểu “Nhà trọ ở đó hình như cũng lớn lắm”, điều duy nhất có thể xem như đặc sắc, chính là tập tục tế tự hồ thần xưa nay ở thôn Tú Đào.

Truyền thuyết được lưu truyền lại trong thôn có nói rằng, việc tế tự hồ thần ở thôn Tú Đào là chuyện đã có từ xưa nay, chỉ có điều khi đó chính là dùng người để tế tự, bạch cốt tích tụ dưới đáy hồ nhiều vô số kể. Sau này trải qua thay đổi triều đại, sự gột rửa của thời gian, chuyện tế người dần dần không được chấp nhận nữa, cũng dần dần bị người quên lãng theo dòng lũ lịch sử.

Giờ đây, hồ Mãn Hoa của thôn Tú Đào, là một nơi hiền hòa yên tĩnh, tình thơ ý họa.

Dĩ nhiên, đây chỉ là lời giải thích của người ngoài mà thôi, còn người tường tận nội tình đều biết rằng, hồ Mãn Hoa không phải là nơi có thể tùy tiện đến, vì thế mà ngoại trừ thời gian tế tự cố định ra, thôn dân hầu như sẽ không đến gần hồ Mãn Hoa, chỉ có người ngoài không biết gì mới rảnh rỗi không đâu mà mò tới đó.

Đặc biệt, là một vài văn nhân không biết đang nghĩ cái gì trong đầu.

“Thôn Tú Đào, hồ Mãn Hoa.”

Khương Thu, tự Tái Phùng, chính là văn nhân tiêu biểu cho “không biết đang nghĩ cái gì trong đầu”.

Trên đường đi qua thôn Tú Đào, hắn nghe nói đến hồ Mãn Hoa, lòng liền tràn đầy chờ mong.

Hôm nay trong lúc đang say khướt, hắn ngã xuống ở một gian khách điếm nhỏ bụi phủ khắp nơi, một tay còn cầm chén rượu. Nhà trọ nhỏ nọ không có mấy người ghé thăm, khắp nơi đều rách rách nát nát, ưu điểm duy nhất chính là giá rẻ. Đúng lúc trên người Khương Thu không mang bao nhiêu lộ phí, là một văn nhân vừa nghèo vừa hèn, mới chạy tới nơi này tìm nơi ngủ trọ.

Hắn cầm chén rượu trong tay, hai mắt mơ mơ nhìn xà nhà kết đầy mạng nhện, khuôn mặt mơ mộng thốt lên: “A! Thật đẹp! Cái tên thật đẹp! Mãn Hoa hồ!”

Trong nhà trọ không có ai, tên tiểu nhị duy nhất ở đó cũng thấy rất buồn chán, chống mặt lên nói chuyện phiếm cùng khách nhân duy nhất: “Công tử, ngài nói chuyện ta nghe không hiểu a, tên làm sao mà đẹp chứ?”

Khương Tái Phùng nghe cậu ta nói như thế, bèn quay đầu lại chậm rãi hỏi rằng: “Tiểu huynh đệ, ngươi bao tuổi rồi?”

Quỹ Ở Hồ Mãn HoaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ