Trước tiên mang hai con cá lọc sạch nội tạng, dùng bùn bên suối đắp kín, đêm nướng trên lửa, một lúc sau đã có được một món ăn ngon.
"Mùi vị không tồi. Phi Ly, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt đấy." Bắc Đường Ngạo cũng không tiếc lời khen.
Ngôn Phi Ly mỉm cười. Y từ nhỏ có xuất thân ăn xin, tay nghề biến thức khó ăn thành mỹ thực để lót bụng, quả thực không ngoa, huống chi hai con cá còn mập mạp, lớn như vậy.
"Môn chủ, chúng ta nên xuất phát." Bởi vì liên quan đến cơn phát tác dược tính của y, đã làm hành trình ban ngày bị chậm đi.
Bắc Đường Ngạo xem sắc trời, quả thật đã không còn sớm. Hiện tại xuất phát, chắc là đến nơi. Ngôn Phi Ly xóa sạch dấu vết ở đây. Hai người cưỡi ngựa, ra khỏi sơn cốc. Nhưng Bắc Đường Ngạo không trực tiếp đi về phía bắc, biên cảnh Việt quốc, mà lại vòng sang hướng đông.
"Môn chủ, chúng ta đi đâu vậy?"
Bắc Đường Ngạo mỉm cười không đáp, vẫn cứ ra roi thúc ngựa, chạy về phía trước.
Chạy thẳng một đường, qua hai thành trấn, sắc trời mờ mịt, đi tới chân một ngọn núi. Ngôn Phi Ly theo hắn đi tới đi lui trong núi, cuối cùng ở nơi sơn cốc sâu nhất tìm được một sơn động bí mật. Bắc Đường Ngạo nhảy xuống ngựa, nói với Ngôn Phi Ly:
"Đêm nay ở đây, ngươi chiếu cố ngựa một chút." Nói xong thi triển khinh công, nháy mắt đã không thấy tung tích.
Ngôn Phi Ly dắt hai con ngựa đến dưới một táng cây non, đi vào sơn cốc, đơn giản rửa ráy khỏi bụi bặm, cũng đồng thời tìm chút cỏ khô. Thu thập bốn phía, nhìn lại cũng được đống củi nhỏ, nhóm lửa. Khi Bắc Đường Ngạo trở về, trong tay đã có con thỏ rừng, ném cho y xử lý.
Ăn xong bữa thịt thỏ, Bắc Đường Ngạo nói với Ngôn Phi Ly:
"Phi Ly, theo ta."
Ngôn Phi Ly đi theo hắn ra khỏi sơn động, đi tới một dãy núi thấp phía trước. Núi không cao, nhưng lại vô cùng hiểm trở, tựa hồ rất khó leo lên. Bất quá đối với những người có võ công, cũng không đáng gì.
Hai người đến bên sườn núi, một hang động rộng rãi mở ra. Bắc Đường Ngạo vén đám dây leo rậm rạp lên. Đó là một huyệt động bán cao, bên trong có chút tối tăm, nhưng nham bích hiện lân quang, vẫn thấy đường. Ngôn Phi Ly không rõ vì sao, vẫn cứ theo sau môn chủ trong sơn động mờ mịt, chốc lát ở đây chợt phát ra ánh sáng.
"Phi Ly, ngươi xem." Bắc Đường Ngạo nói với y. Phía trước, dưới động nham là một ôn tuyền lộ thiên. Nước suối cuồn cuồn từ mạch ngầm tuôn ra, còn mang theo hơi nóng lờ mờ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng tựa như gần ngay trước mặt. Trời không sao, chỉ có ánh trăng đơn độc, vậy mà lại là cảnh sắc mỹ lệ đáng lay động.
"Ôn tuyền này có công hiệu chữa thương, có lợi cho ngươi."
Ngôn Phi Ly có chút giật mình:
"Môn chủ, sao ngài tìm ra được chỗ này?"
"Không phải ta tìm được, chỉ là nghe người khác từng nhắc qua, mới thử vận. Không ngờ đúng là thấy nó."
BẠN ĐANG ĐỌC
Đoạn Tình Kết - Thập Thế
Ficción GeneralThể loại: Cổ đại, sinh tử văn, đam mỹ - CP: Ngôn Phi Ly x Bắc Đường Ngạo - Số chương: 58 chương + 5PN - Trạng thái: _HOÀN_ * lỗi chương bình luận! ________________====________________ Câu chuyện xoay quanh Võ lâm tứ thiên: Đông Phương, Nam Cung, Tây...