Điều anh hoài niệm

318 26 2
                                    

Thân ái của anh !

Ba năm lẻ một tuần, anh vẫn chưa quen được với cô đơn. Ngày ấy, trời cao không mây, và anh thì không còn em. Ngày ấy, anh đã thầm tự hỏi, sau này thiếu em, anh sẽ ra sao ? Anh không biết, anh không muốn, anh không dám tưởng tượng. Anh đã từng quên em. Nhưng sự trống vắng khiến anh nghẹt thở. Cảm giác ấy đã phản bội anh. Anh muốn hỏi vì sao anh không còn là hạnh phúc của em nữa. Biết đáp án, vờ như mình hiểu mà vẫn thấy thực tế quá phũ phàng.

Điều anh hoài niệm, là cảm xúc mãnh liệt khi nói ra ba chữ "anh thích em".

Điều anh hoài niệm, là lời hứa mười năm không bao giờ trọn vẹn.

Điều anh hoài niệm, là sau mỗi lần cãi vã, anh vẫn nhớ sự bốc đồng trong tình yêu của em.

Điều anh hoài niệm, là sự rung động vĩnh viễn không thể diễn tả thành lời.

Thân ái, anh không thể quên được ngày ấy. Anh đứng sau em, run rẩy dùng cái ôm lâu nhất để giữ em lại. Em lặng im, em vẫn đi. Anh chỉ là không ngờ, cái ôm ấy đã khiến anh mãi mãi đứng ở phía sau. Hôm nay anh gặp em, tây trang và giày da. Em nhìn thấy anh, rồi vội vã lướt qua giữa dòng người đông nghẹt, để lại cho anh một bóng lưng quen thuộc đến xa lạ. Anh không rõ ánh mắt em khi ấy là gì, anh cũng không còn thấy hình bóng của mình trong đó. Thời gian bào mòn tất cả, anh và em chẳng còn là gì của nhau.

_____________________

"Thừa Thừa, mở cửa đi, đừng giận"

"Không đấy! 500W tè lên giường em, anh còn ôm ấp với nó"

"500W là của Chu Chính Đình, cùng lắm là bắt chủ của nó đến dọn, anh đâu có liên quan"

"Thế ai là người bế nó từ chỗ anh ấy qua đây?"

"... Anh"

" Thế ai là người đem nó vào phòng em? "

"... Anh"

"Đêm nay anh với nó ôm nhau ngủ ở cái giường đầy mùi nước tiểu kia đi nhé"

Lâm Ngạn Tuấn lê lết thân xác đầy bất lực đi cầu cứu đồng bọn, còn không quên lườm con chó màu đen kia một cái, 500W vẫn mặc kệ cắn cắn ống quần anh.

Đều tại mày !

Nhận được tín hiệu cầu cứu của Bát ca, anh em lập tức tụ họp đông đủ. Đối với những buổi gặp mặt cứ dăm bữa nửa tháng lại diễn ra thế này, ai cũng ngầm hiểu, không cần chờ Ngạn Tuấn mở miệng.

"Chu Chính Đình, tất cả là do cậu!"

Chu tiên tử bị điểm danh oan ức giãy đành đạch: "500W rõ ràng là anh một mực muốn mang đi"

Trần Lập Nông nhịn cười đến muốn nội thương: "May là Bát ca đến kịp, không thì 500W nhà anh bị Thừa Thừa đem ninh rồi"

Chu Chính Đình nghe vậy ngay lập tức liền giấu con chó trong ngực áo, xù lông như gà mẹ.

Chỉ có Thái Từ Khôn bình tĩnh vẫn nhớ đến mục đích chính, quay sang hỏi tiểu Giả Hoàng Minh Hạo.

"Này người Ôn Châu, mấy chuyện tình cảm này chú mày rành nhất, có cao kiến gì không?"

"Thánh sến súa như Bát ca còn bó tay thì em làm được gì? Mấy chiêu cũ lần trước em nghĩ chắc không mang ra dùng được nữa"

| Tuấn Thừa | Nói Tan Là TanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ