[3] Thay đổi của mỗi người...

2K 222 22
                                    

Rong ruổi chán chê cả chiều, Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện lấm lem bùn đất, mang về rất nhiều củ sen.

Tiếng cười rơi vãi dọc đường.

Cơm nước xong xuôi, ai về phòng nấy.

"Giang Trừng, uống rượu không ? Ngon lắm !" ー Vô Tiện đứng ngoài cửa sổ, nói vọng vào.

"Không uống. Đi ngủ !" ー Giang Trừng sửa soạn chăn màn.

"Ơ kìa, Trừng đệ ! Ta khó khăn lắm mới kiếm được vò rượu này đấy ! Không uống luôn thì phí !" ー Vô Tiện xịu mặt.

"Thế ngươi uống một mình đi !" ー Giang Trừng yên phận nằm, không thèm đoái hoài đến kẻ phiền phức ngoài kia.

"Ngươi nhớ mặt !" ー Vô Tiện trèo qua cửa sổ, tiến đến chỗ Giang Trừng, kéo mạnh. "Dậy, uống với ta-a-a...!"

"Không là không !" ー Giang Trừng cau có, giật chăn lại.

Vô Tiện mất đà, ngã đè lên Giang Trừng. Hoàn cảnh thật chớ trêu. Mặt sát rạt nhau, tưởng chừng như cúi thêm chút nữa thôi là có thể hôn rồi. Vô Tiện chống tay lên ngực Giang Trừng, lọn tóc dài rủ xuống, mắt mở to, khoé môi khẽ động.

"Ngươi...! Làm gì thế hả ?" ー Giang Trừng phát bực. "Có ngủ cũng không yên !"

"Á-á-á...! Xin lỗi, ta không cố ý !" ー Vô Tiện lúng túng, tay vô tình nắm chặt áo Giang Trừng. Theo tự nhiên, con người khi xấu hổ sẽ muốn nắm chặt lấy gì đó mà la hét, Vô Tiện cũng không ngoại lệ.

Giang Trừng đẩy Vô Tiện ra, nhưng đắng lòng thay, nhờ ai đó nắm chặt áo quá, nên khi bị ngã ra sau liền lôi theo khổ chủ đằng trước. Kết quả cũng chẳng khá hơn. Nhưng lần này Giang Trừng ở trên, Vô Tiện nằm dưới. Bốn con ngươi dính vào nhau. Vô Tiện nín thở, cơ thể bủn rủn, chân tay cứng đờ, lí trí quay cuồng trong điên loạn.

"Giang-g-g Trừng-g-g...! N-ngươi...!" ー Tim Vô Tiện như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đầu óc muốn nổ tung.

"T-ta...!" ー Giang Trừng lảng ánh mắt của Vô Tiện. "Đ-đừng có nghĩ bậy !"

"N-nhanh... t-thả ta ra !" ー Vô Tiện vẫn đang chết chìm trong cảm giác mơ hồ đó.

"Ngươi nhìn xem, do ai hả ?" ー Giang Trừng quát.

"Ha... X-xin lỗi !!! X-xin lỗi mà !!!" ー Vô Tiện nhìn xuống, vội buông tay ra. Hoá ra từ nãy hắn vẫn mất tự chủ mà giữ chặt lấy Giang Trừng.

"M-mau về phòng ngươi..!" ー Giang Trừng cúi đầu, ánh nhìn sâu thăm thẳm, thoáng chút dịu dàng như mặt nước mùa thu. Tĩnh lặng nhưng đầy mời gọi.

Vô Tiện lảo đảo bước xuống giường, chưa tỉnh táo tinh thần hẳn. "V-vậy, n-ngủ ngon !"

.

.

.

"Ây dà ! Đêm nay... có lẽ... không cần rượu nữa rồi...!" ー Vô Tiện bước dọc hành lang, cười hạnh phúc. Ngẩng đầu ngắm nhìn trời sao. "Trăng đẹp ghê !"

.

.

.

Cũng là vầng trăng đó, nhưng là từ góc nhìn khác. Giang Trừng thức. Thứ cảm giác khó tả khi đấy vẫn còn trong tâm trí hắn. Lòng cồn cào, nóng như lửa đốt.

「Trừng Tiện」ー  Tại biệt thế giớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ