Chương 56 : Cò kè mặc cả

27 1 0
                                    

Bạch Hồng nôn nóng, không nhịn được lên tiếng nói: "Sao ngươi có thể như thế?"

Tiểu yêu quái, rốt cục lộ ra chân ngựa rồi nha, sao không hề đều nhịp trả lời nữa? Tỷ tỷ vốn thật sự nghĩ hai ngươi có tính cách giống nhau như đúc đây.

"Sao không thể như thế? Ta một mình đi theo các ngươi tới nơi này, bản thân có thể coi như rất mạo hiểm, rất có thành ý. Kết quả các ngươi ra điều kiện là cái gì?" Nàng bắt đầu ép giá. Thật ra thì chỉ bằng một viên kết Kim Đan, khoản mua bán này hoàn toàn làm được rồi. Dù sao hai tiểu yêu quái lại không biết viên dược hoàn này là thứ nàng có thể cần dùng đến.

"Một viên kết Kim Đan thoạt nhìn rất đáng tiền, nhưng đối với ta lại hoàn toàn không có chỗ hữu dụng. Nếu ta muốn dùng nó để đổi lấy tiền, còn muốn đánh cược nhân phẩm đi tìm một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn thật tốt bụng sẽ không đoạt đan giết người!" Muốn đem cái này để giải quyết trên con đường quanh co không thuận thật không dễ dàng a. Bi ai của người phàm là hoàn toàn bị thần tiên và yêu quái không để vào trong mắt, nếu nàng thật sự mạo mạo hiểm hiểm tìm tu sĩ mang đan dược đi bán, kết cục khả năng nhất không phải là cầm một đống bạc hoặc linh thạch trở lại, mà là bị tu sĩ kia đoạt đan rời đi, làm không tốt còn có thể bị một kiếm giết chết, để tránh tin tức tiết ra ngoài.

Hiện tại nàng dần dần thăm dò ra phương thức suy nghĩ của hai tiểu yêu quái. Lời này nghe vào trong tai bọn họ, không nhịn được sẽ nghĩ, nếu ta là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đại viên mãn, ta sẽ đoạt bảo hay là trả tiền đây? Không nghi ngờ chút nào chính là người vế trước, đối với bọn họ mà nói thì điều này càng tiếp cận sự thật hơn.

Nàng cầm lấy cái Kết Kim Đan này đúng là rất khó bán ra, vì vậy hai tiểu tử này cũng không lên tiếng.

Nàng hiển nhiên đã nói đúng trọng điểm rồi. Ninh Tiểu Nhàn, cố gắng lên."Rồi lại nói cái. . . . . . hạt giống." Nàng không biết gọi cái thứ ở trong hộp này như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cố gắng ra vẻ ghét bỏ, "Ngay cả chính các ngươi cũng không biết cách dùng như thế nào, lại có thể nói là 'thứ đặc biệt tốt' lấy ra làm giao dịch?"

Mặt Bạch Hồng đỏ lên nói: "Hai thứ đồ này là lúc thành Minh Tiêu bị phá, chúng ta thừa dịp rối loạn từ trong phủ thành chủ nhặt được. Đồ được thành chủ trân trọng giấu đi, sao có thể là vô dụng được?"

Ninh Tiểu Nhàn bắt được lỗi trong lời nói của hắn; lỗi ngôn ngữ, liền cười lạnh nói: "Trước ngươi nói là nhặt được , lúc này lại nói là thành chủ giấu đi, rốt cuộc vật này vốn được để ở đâu?"

Bạch Cảnh giận trợn mắt nhìn Bạch Hồng một cái: "Ngu ngốc thì đừng có há mồm rồi! Ninh tỷ tỷ, hai thứ đồ này vốn là được thành chủ đặt ở trong mật thất. Thời điểm thành Minh Tiêu bị công phá, thành chủ đã bị giết, mấy thân tín của hắn trước xông về phủ thành chủ, đoạt đi không ít bảo bối quý trọng. Lúc ấy trong lòng mọi người bàng hoàng, khi đó ta và Bạch Hồng len lén vào phủ thành chủ nên không người nào phát hiện. Bọn họ ở trong mật thất lựa lấy đồ, chúng ta cũng lẻn đi vào, kết quả có hai đám người trước sau đi vào, giống như cùng nhìn trúng một bảo bối, rồi đánh nhau, hai ta thừa dịp sờ loạn lấy đi hai kiện đồ vật."

[Quyển 2. ĐI VỀ PHÍA TÂY]_ Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần LụcWhere stories live. Discover now