Chương 56: Được cứu sống

2.2K 53 0
                                    

Một cô gái cho dù chạy trốn như thế nào, về phương diện thể lực thì chung quy đều không thể bằng một người đàn ông.

Ninh Mông quay đầu lại liếc nhìn Tần Mặc, khoảng cách giữa hai người càng được kéo gần. Ninh Mông gấp đến mức muốn chảy nước mắt, lại quay đầu nhìn một lần nữa, từng cánh rừng từng cánh rừng, không có một ngôi nhà nào, nhưng cô vừa để ý thấy vừa rồi có một đám trẻ con chạy vào trong rừng, cô nghĩ có lẽ bên kia cánh rừng nhất định là có người. Vì thế, không chút do dự, chui vào rừng cây.

Tần Mặc đuổi theo phía sau, nhìn thấy dáng vẻ lảo đảo của Ninh Mông sau bụi cây, biết rằng thể lực của cô đã bắt đầu tiêu hao.

"Ninh Mông, cô nên để dành sức lực đi, theo tôi quay về, đừng để tôi bắt được cô, đến lúc đó thì khó mà nói trước được." Anh ta nhìn chung quanh không thấy có người qua đường nào, liền gào to lên.

"Nói thật là dễ nghe....." Ninh Mông không dám quay đầu lại, vừa chạy vừa thở phì phò nói, "Rốt cuộc là anh muốn bắt tôi quay về để làm gì? Rốt cuộc là anh muốn cái gì? Anh liều chết bắt lấy tôi, rốt cuộc là anh được cái gì?"

Tuy cô chỉ thuận miệng nói thế, nhưng Tần Mặc lại ngẩn ngơ đứng đó. Đúng vậy, rốt cuộc là mình muốn cái gì? Báo thù? Bắt cô ta quay trở về để trả thù? Bức cô ta đến điên, giống như chị sao? Hay là giết cô ta, giống như mẹ mình đã vĩnh viễn được an táng dưới mặt đất, để cuối cùng hóa thành đất vàng sao? Nhưng sau đó thì sao? Bản thân mình phải làm sao?

Đột nhiên lúc này Tần Mặc lại không thể giải quyết vấn đề, bộ dạng như thế này của mình đã bao lâu? Giống như một cái xác không hồn trên thế giới này, đã từng có những ước muốn trào dâng, lại bị anh ta bóp chết giữa sự cừu hận. Thế giới của anh ta, đã không còn tình cảm mãnh liệt, mỗi ngày sống đều trôi qua như đồng hồ 'Tích tắc' trôi qua từng giây, mặt trời hạ xuống, nhắm mắt lại, đang trong giấc ngủ lại bị những ý nghĩa thù hận hành hạ, sau đó mở mắt ra, lại bắt đầu lắng nghe những lời cằn nhằn của ông già ở nhà.

Ninh Mông nhìn thấy rõ ràng cơ thể Tần Mặc bắt đầu chậm dần, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không dám lười biếng, vẫn như cũ cắm đầu cắm cổ mà chạy.

Cố Thừa Hiên ngồi ở nhà Nham Nạp chờ Cố Trường Tân liên lạc với người của mình, từng đợt khói cứ nối tiếp nhau. Diệp Oanh Khê vốn không phải là một người trầm tính, nhưng lại bị không khí áp lực như vậy khiến cho đứng ngồi không yên, sau khi được Ninh Trí Ngôn cho phép, bắt đầu ngồi chơi trò chơi giết thời gian, chơi đùa chán rồi lại xem hình và video clip của Ninh Mông trong điện thoại.

Vào buổi chiều, Diệp Hương bị ba mẹ bắt ở trong nhà, không thể ra ngoài chơi cùng các bạn, lúc này lại có chút rầu rĩ không vui. Thấy trong nhà cũng có chuyện không vui, liền kêu gọi các bạn đến nhà mình chơi. Bởi vì xung quanh đều là những đứa trẻ, Nham Nạp cảm thấy có chút phiền lòng, nhưng cũng không biết nói gì hơn.

Mấy đứa trẻ ở bên cạnh ngồi cãi nhau ầm ĩ, không biết như thế nào, liền nhìn thấy di động trong tay Diệp Oanh Khê, tò mò liếc nhìn, kinh ngạc mà kêu lên: "Cái chị này giống như cái chị mà chúng mình đã thấy buổi chiều đó!"

Thiếu tá, kết hôn đi! [RE-UP]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ