Quyển 4 - Chương 31 - 35

418 14 0
                                    

Quyển 4 - Chương 31: Phiền não

  "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt mệt mỏi, thành thật dựa vào Thiên Nguyệt Thần, thỉnh thoảng cọ cọ cánh tay của y, "Hình như chúng ta bị người theo dõi."

Ngữ khí thản nhiên mang theo hứng thú.

"Tiểu điện hạ, cẩn thận vui mừng sinh bi." Nặc Kiệt đi theo phía sau, đột nhiên chen vào một câu.

Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, "Nặc Kiệt, ngươi có chủ tâm đối nghịch với ta phải không?" Tên mập mạp chết bầm này, hôm nay uống lộn thuốc, mình nói một câu, hắn chỉnh một câu, tình cảm quy củ ngày thường đều là giả.

Thật ra Nặc Kiệt không có ý gì, chỉ là, vừa có cơ hội trổ tài cùng Thiên Nguyệt Triệt, kết quả bị Thiên Nguyệt Thần phá hỏng.

Trong lòng hắn đau khổ, hắn phát hiện mình vô dụng. Kể từ cuộc săn thú cùng Thiên Nguyệt Thần lúc nhỏ, hắn luôn cảm thấy mình hữu dụng, cho nên mấy chuyện gần đây khiến hắn chịu đả kích lớn vô cùng.

"Tiểu thiếu gia, vừa rồi nô tài có nói gì ư?" Nặc Kiệt ngẩng đầu, không rõ tại sao sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt kém như vậy, mà chính hắn cũng hoàn toàn không biết, mình vừa đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, mình không bị bệnh hành hạ chết, không bị địch nhân đánh chết, cũng sẽ bị Nặc Kiệt làm tức chết, người này không phải đơn thuần, mà là ngu xuẩn, không hiểu sao ngày thường rất khôn khéo, ít nhất chuyện trong hoàng cung cũng xử lý dễ dàng.

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt trừng mắt dựng thẳng lỗ mũi, Nặc Kiệt lại cảm thấy ủy khuất cho chính mình.

"Được rồi, Nặc Kiệt biết rõ thói quen sinh hoạt của Triệt nhi hơn bất kì ai, trong cung có món ngon, chuyện vui, hắn đều nghĩ tới ngươi đầu tiên, mà không phải ta." Thiên Nguyệt Thần giảng hòa, thủ đoạn của Nặc Kiệt y biết rất rõ, không phải đối thủ của tiểu đông tây.

"Ừm." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, ngày thường nếu hắn bị thương một chút, cũng khiến Nặc Kiệt lo lắng muốn chết.

Lúc nhỏ thân thể hắn không tốt, ngoài phụ hoàng, những chuyện khác đều do Nặc Kiệt tự mình chuẩn bị, ấn tượng sâu nhất là Nặc Kiệt vắt sữa bò cho hắn uống, thiếu chút nữa bị đá gãy xương sống.

Bây giờ nghĩ lại vẫn rất cảm động, Nặc Kiệt ngu ngốc, làm chuyện gì cũng không nghĩ cho bản thân, chỉ cố gắng hết sức, không biết mọi người đều vì hắn mà lo lắng.

Nhìn hai mắt Thiên Nguyệt Triệt đỏ lên, Thiên Nguyệt Thần nhẹ nhàng cười một tiếng, ôm hắn vào trong ngực, y biết tiểu đông tây thường tùy hứng, thích sinh sự những chuyện không đâu, nhưng kỳ thật tiểu đông tây rất nhạy cảm, ai đối tốt với hắn, hắn đều nhớ kỹ, đương nhiên người không tốt với hắn, hắn trả lại gấp bội.

"Phụ hoàng, theo dõi chúng ta có hai nhóm, bắt đầu từ lúc chúng ta rời khỏi Bỉ gia." Thiên Nguyệt Triệt cảm giác được hai cỗ lực lượng khác nhau.

"Ừm, nếu ta đoán không lầm, một nhóm là Bỉ lão gia phái tới, âm thầm bảo vệ chúng ta, Bỉ lão gia dùng hết tâm tư a, còn một nhóm không rõ." Thiên Nguyệt Thần thay Thiên Nguyệt Triệt giải thích.

"Uh, dùng hết tâm tư, biết rõ đám người kia dám ra tay sẽ bị chúng ta dọn dẹp, nhưng vẫn phái người bảo vệ, cũng coi như có lòng, chẳng những có lợi cho chính hắn, còn có lợi cho chúng ta, vẹn toàn đôi bên." Thiên Nguyệt Triệt lanh lảnh nói.

"Chủ nhân, tiểu thiếu gia." Nặc Kiệt rầu rĩ không vui.

"Sao vậy?" Thiên Nguyệt Thần hỏi, tám phần người này lại muốn hỏi vấn đề kỳ quái .

"Nếu lần này cần động thủ, nhất định phải giao cho nô tài." Nếu không, hắn thật sự cảm thấy mình vô dụng.

Ha ha...

Lời của Nặc Kiệt khiến Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt cười to.

"Được, giao cho ngươi." Thiên Nguyệt Thần hứa hẹn.

"Ừm." Nhận được lời hứa của Thiên Nguyệt Thần, Nặc Kiệt đứng thẳng lưng, vì quá béo, thẳng với không thẳng cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể tăng thêm khí thế.

Nặc Kiệt sửa sang y phục, làm cho mình có vẻ anh hùng một chút, sau đó chỉnh tóc giả, khiến nó càng thêm ổn định.

Thật ra Nặc Kiệt cũng có tóc, nhưng chỉ có mấy cây, cho nên Nặc Kiệt rất quý.

Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt liếc nhau, vì hai nhóm người theo dõi ở khá xa, mà hai bên là phủ viện, tường cao chừng ba mét, khoảng cách giữa hai phủ viện rộng tầm hai thước, nên rất khó nhìn thấy.

Ba người liền ẩn vào chỗ rẽ.

Bởi vậy, lúc hai nhóm người theo dõi đi tới đây, nghiễm nhiên không phát hiện ba người.

Nhóm do Bỉ lão gia phái tới không quá kích động, do trước đó Bỉ lão gia có dặn dò, nhưng nhóm kia rất nôn nóng, không thấy người, liền chuẩn bị tìm kiếm.

Đang vòng vo, phát hiện Nặc Kiệt đứng sau lưng.

THIÊN NGUYỆT CHI MỊ (Reup/Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ