Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém

2K 61 0
                                    

Chương 62: Hắn ngay cả một ngón tay của ta đều kém

Thường quản sự làm việc từ trước đến giờ luôn rất chu đáo, A Phúc và Thường Hiên mới vừa trở lại tiểu viện của bọn họ mấy ngày, Thường quản sự cũng đã giúp bọn họ tìm xong một viện. Tiểu viện này là biệt viện của một thương nhân bán lương thực, về sau người thương nhân bán lương thực xảy ra chuyện, nên viện vẫn bỏ trống, hôm nay được Thường quản sự tới bàn chuyện. Thường Hiên đến xem một chút, rất hài lòng, mấy ngày sau lập tức chuẩn bị chuyển qua.

A Phúc đến chỗ viện mới xem qua, chỉ thấy đây là viện lớn có hai cửa vào, bậc thềm lát đá chỉnh tề, góc viện còn có một vườn hoa, nhìn qua cảm thấy rất thoải mái cũng rất mới mẻ. Tiền viện có mấy gian để tiếp khách hoặc làm từ đường, hậu viện có năm sáu phòng, đủ cho hai vợ chồng dùng.

Lúc A Phúc vào, Thường Hiên đã sớm tìm người dọn dẹp thỏa đáng, ngày dọn nhà bọn họ còn gọi thêm người bên cửa hàng sang đây giúp một tay. Vì vậy không quá nửa ngày, viện mới đã được an trí thỏa đáng. A Phúc lúc này tạm thời tính toán, vợ chồng bọn họ ở một gian, để một gian cho Thường quản sự, tìm một nha đầu khác tới đây giúp đỡ, đến lúc đó sẽ ở cùng một gian với Tế Vân; sau đó mời một ma ma tới giúp một tay sẽ ở cùng đứa bé một gian, còn dư lại một gian thì giữ lại, có lẽ ngày nào đó có chuyện gì có thể có chút hữu ích.

A Phúc đã tính toán rất tốt, Thường Hiên ở bên ngoài cũng đã xem xét tìm ma ma và nha hoàn thích hợp rồi. Trước kia, những chuyện như vậy đều nhờ Thường quản sự giúp đỡ, nhưng hôm nay Thường quản sự nói mình cũng không rảnh rỗi giúp vợ chồng bọn họ chuẩn bị, bảo bọn họ tự mình nghĩ cách thôi.

Thường Hiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người có thể tin cậy, sau dứt khoát tới chỗ Nhạc phu nhân tìm một ma ma, lại đến phường thêu tìm một nha hoàn đàng hoàng, đáng tin tới tạm thời giúp một tay.

Chờ tất cả mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng, thời gian cũng sắp đến tháng chạp, mắt thấy đã sắp bước sang năm mới rồi. Đúng lúc này là lễ trăm ngày của Thường An, trong phủ phu nhân Quản gia ồn ào lên muốn qua uống ly rượu mừng trăm ngày của tiểu tử đó. Nếu là trước kia, đứa con này của Thường Hiên dĩ nhiên sẽ không được mọi người coi trọng như vậy, nhưng hôm nay đã khác, hôm nay tên của Thường An là do Thái hậu ban thưởng, trên cổ tiểu tử đeo vòng bạc cũng là do Thái hậu tự mình ban thưởng. Lúc ấy Thái hậu nói, nam không đeo vàng, nữ không đeo bạc, vì vậy ban ột cái vòng bạc, lại cho người ta khắc lên phía trên tên Thường An.

Cũng bởi vì lý do này, nên lễ trăm ngày của Thường An, A Phúc cố ý bế Thường An đến chỗ lão phu nhân và Nhị thiếu phu nhân, cảm tạ ân đức, lại được khen thưởng, lúc này mới bế trở về. Khi trở về, trong nhà đã tụ tập rất nhiều người, vây kín cả tiểu viện.

Chỉ có mấy người trong viện của A Phúc dĩ nhiên là làm không xuể, bất đắc dĩ đành đến nhờ Nhạc phu nhân tới giúp một tay. Nhạc phu nhân đóng cửa hàng dẫn theo người làm cùng đến giúp đỡ dọn dẹp.

Một nhóm người vây quanh đầu giường đặt gần lò sưởi trêu đùa tiểu Thường An. Lúc này Thường An đã được trăm ngày, dáng vẻ đã nảy nở. Mọi người thấy tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, môi hồng răng trắng mi thanh mục tú, người khác trêu chọc nó sẽ cười, cười đến mày cong cong, trông rất đẹp mắt, rối rít tán dương. Lại có người nhắc tới vòng bạc trên cổ, nói là có vật này, sau này tiền đồ sẽ không phải lo lắng rồi.

[edit]Đại quản gia, tiểu nương tử - Nữ vương không ở nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ