Mingyu vào nhà, Minghao đi thay quần áo rửa mặt, người cũng tới rồi, đến lúc đi ngủ, cũng không cần giả vờ tới ghế sopha ngủ nữa, Minghao mệt mỏi cả một ngày, hận không thể nằm lên giường là ngủ luôn, Mingyu uống chút cà phê để nâng cao tinh thần, giờ chẳng buồn ngủ xíu nào.
Hai người nằm ở trên giường, quy quy củ củ thực hiện nguyên tắc ngủ nhờ, Mingyu nằm nghiêng, cảm nhận tiếng hít thở ôn hòa của Minghao.
Minghao đối với Mingyu mà nói, giống như là ánh nắng mặt trời chợt xông vào trong cuộc sống của anh, nếu như không có sự chủ động của Minghao, anh nghĩ cả đời này chắc anh cũng không dám đụng vào tình yêu.
Nhà của Mingyu rất rộng, nhưng lại vắng bóng người. Ba anh mất từ trước lúc anh chưa sinh ra, mẹ anh chịu đả kích rồi mắc bệnh tâm thần. Anh là sản phẩm từ bi kịch của hai gia đình, mối quan hệ giữa ba mẹ anh vừa là kẻ làm hại lại càng là kẻ bị hại đáng thương. Còn anh từ lúc ra đời đã vốn định sẽ bị khinh thường và thiếu tình thương.
Khi bé còn có bảo mẫu và mẹ lúc tốt lúc xấu, đến lúc lớn hơn một chút, mẹ không muốn liên lụy đến anh, nên tự mình tới viện tâm thần, bảo mẫu cũng bị sa thải luôn.
Lúc đó Mingyu cho rằng, cuộc đời sau này của anh có lẽ sẽ vừa dài đằng đẵng vừa cô đơn, vào lúc anh chỉ biết tám nhảm với chó mèo bên đường thì Minghao xuất hiện, mang theo đầy thích thú và yêu thương, miễn cưỡng kéo anh ra khỏi bóng tối.
Mingyu của khi đó, vừa nhát gan vừa khát vọng.
Anh dùng thời gian một năm để chấp nhận Minghao, thứ Minghao dành cho anh là hiểu biết mới về tình yêu giữa hai người khác xa nhau, anh định dùng cả đời để yêu Minghao, nhưng mà, cuộc đời của anh khi đó không xứng có được tình yêu.
"Mingyu." Minghao cọ cọ bên người anh, giơ tay vỗ vỗ trên lưng anh, giống như đang dỗ trẻ con đi ngủ, miệng ậm ờ nói: "Đã nói không cho anh uống cà phê rồi... giờ ngủ không được đúng không..."
"Ngủ được." Mingyu đợi cậu ngủ lại lần nữa, mới nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, rồi ôm người vào lòng thật chặt.
Tòa soạn tạp chí chật chội sáng sớm đã tưng bừng giống như mở party, Yoon Jeonghan gọi một đống đồ chiên, Minghao vừa bước vào cửa, Yoon Jeonghan tay đầy dầu định vỗ vai cậu, Minghao nhanh chóng né tránh: "Hôm nay em thay quần áo rồi."
Yoon Jeonghan cười "hì hì", đưa một cái đùi gà tới: "Ăn sáng chưa?"
Minghao gật đầu, nhưng vẫn nhận lấy, để trong hộp giấy giữ lại buổi trưa ăn, cậu hỏi Yoon Jeonghan: "Có chuyện gì tốt hay sao mà vui vẻ vậy?"
"Tạp chí tháng trước, anh đã nói phỏng vấn Kim Mingyu có thể nâng cao lượng tiêu thụ mà, cậu ấy đúng là tấm gương kiểu mẫu cho không ít sinh viên và thanh niên muốn gây dựng sự nghiệp, trước đây cậu ấy quá khiêm tốn, giờ bỗng lộ diện trên tạp chí, tuyệt đối phải in thêm."
Minghao bỗng hiểu ra, trong lòng cũng thấy vui.
Mấy sinh viên thực tập vừa tốt nghiệp tụ tập lại nói chuyện phiếm, Yoon Jeonghan nhận người đặc biệt thiên vị mấy thanh niên ở trường cũ của mình, ba bốn người đều là học đệ học muội.