C 68

1.6K 18 1
                                    

  Dáng vẻ tình nguyện bị anh nuôi.

Nam Dạ Tước cởi áo khoác, cô đứng dậy nhận lấy áo của anh treo lên, đôi chân mang vớ trắng đi đến lặng yên không một tiếng động, " Buổi tối đi theo tôi mua vài thứ được không?"

Anh nằm trên giường giang rộng hai tay, ánh mắt không mở không đóng " Muốn mua cái gì?"

"Mua laptop."

"Không cần lãng phí một buổi tối như vậy, " Nam Dạ Tước cười híp mắt, " Laptop, thư phòng không thiếu, tùy tiện lấy một cái là được rồi."

Dung Ân nhẹ bước trở lại giường, " Nam Dạ Tước, tôi vừa mới bắt đầu chìa tay ra, một cái laptop anh cũng không cho?"

Hai mắt anh lúc này mới mở ra hoàn toàn, cầm tay phải Dung Ân vuốt ve lòng bàn tay vài cái, sau khi xoay người ngồi dậy, đặt cô ngồi lên đùi mình, " Cho, đương nhiên cho, cô muốn cái gì tôi đều cho em."

Quả thật, cưng chiều hết mực.

Chưa bao giờ mở miệng yêu cầu người khác đồ vật gì, trên mặt Dung Ân, đến giờ vẫn còn chút xấu hổ.

"Đi thôi, đi ngay bây giờ," Nam Dạ Tước từ trước tới nay nói là làm ngay, nắm tay Dung Ân kéo lên, " Sau khi muôn xong đi ăn cơm tối."

Ngồi trên xe Nam Dạ Tước, Dung Ân nghe tiếng nhạc êm dịu, cô chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, đầu hơi nghiêng, quan sát vẻ mắt anh lúc này.

Chân mày không nhịn được thất vọng khẽ nhíu, dường như, anh không quan tâm đến chuyện cô mở lời, ngược lại, trên mặt còn vất vui vẻ.

Dung Ân khẽ thở dài, nhìn ngoài cửa sổ, cô thật sự rất nóng vội, cảm giác mới mẽ của anh tuy cô đã đoán trước, nhưng không phải là biểu hiện ra ngoài ngay như vậy. Tay đặt ở đầu gối bị anh kéo qua, tư thế lái xe vẫn không thay đổi, " Đã xảy ra chuyện gì làm cho cô đột nhiên nghĩ thông suốt như vậy?"

"Tôi nghĩ, thay vì để anh vui đùa chán rồi phân phát cho tôi một khoản, chi bằng hiện tại hưởng thụ thật tốt, tôi nghĩ, trước đây tôi quá cố chấp, thật ngốc nghếch."

Anh nghe vậy, khóe miệng lạnh lùng cười, tiếng cười kìm hãm không được theo tâm tình sung sướng lộ ra, anh nói, "Ân Ân, tôi sẽ cho cô những thứ tốt nhất."

Có thể thấy cô khuất phục, anh thực sự rất cao hứng.

Tới trung tâm mua sắm, có rất nhiều loại laptop, nhìn hoa cả mắt, Dung Ân đến quầy phía trước lựa, đằng sau, Nam Dạ Tước hai tay chống hai bên người cô, thân thể kề sát bước đến.

Như vậy, ở nơi đông người, Dung Ân vẫn chưa quen, lấy khuỷu tay huýt nhẹ nuông chiều trên bụng anh, nhưng, anh vẫn không chịu buông tha, đem đầu tựa lên bả vai cô, chỉ chỉ 1 kiểu trong đó, " Lấy cái đắt nhất."

Nhân viên nghe xong hai mắt tỏa sáng, lập tức ân cần vô cùng, Dung Ân không mở miệng cự tuyệt, sau khi máy được lấy đến, Nam Dạ Tước lúc này mới buông tay, muốn thử tính năng của máy,

"Lấy cái này đi, kiểu dáng tôi cũng rất thích." Dung Ân giữ chặt tay anh, cuối cùng chột dạ, laptop này anh cả đụng cũng không muốn cho anh đụng vào.

"Được," Nam Dạ Tước nghe xong, tự nhiên cũng vui vẻ, không thử máy nữa.

Mua đồ xong, anh lại nắm tay Dung Ân, " Buổi tối muốn ăn gì?"

Cô muốn nói tùy anh, điện thoại của anh lại vang lên, anh đem máy tính để ra ghế sau, một tay cầm điện thoại, " Alo, chuyện gì? Lại chơi, không rảnh...."

Bên trong điện thoại rất ầm ĩ, nam nữ hét chói tai trong tiếng nhạc sàn, Dung Ân có thể nghe rõ, đối phương không biết nói gì, cô thấy trán Nam Dạ Tước giãn ra một chút, sau đó liếc cô một cái, " Các ngươi ở đâu?"

"Được rồi, các ngươi chơi trước, ta đến sau." Nói xong liền tắt điện thoại.

"Đi đâu?"

"Dẫn cô đi gặp một vài người bạn." Nam Dạ Tước tăng tốc, "Vốn không muốn đi, nhưng sợ cô ở nhà buồn chán, nên đi ra ngoài chơi một chút."

Nơi đến là một biệt thự xa hoa, bên ngoài rất nhiều siêu xe, có thể thấy được, đêm nay là tụ hội tại nơi này.

Dung Ân hoàn toàn không có chút hứng thú, trên mặt lại làm như tràn trề thích thú, cô kéo tay Nam Dạ Tước, hai người vừa mới đến cửa, trong phòng lúc đầu đèn sáng trưng liền tắt ngấm, anh nói thầm môt câu, đưa tay đẩy cửa ra.

Bên trong tối như mực, chỉ đốt vài ngọn nến.

Dung Ân giữ chặt cánh tay Nam Dạ Tước, ngẩng đầu thấy anh mỉm cười, "Bên trong không có ai sao?"

Anh ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực, mời vừa vào phòng, cửa liền bị đóng lại, ngay sau đó, đèn chợt sáng lên, làm chói mắt.

Dung Ân đang dùng tay che mắt, xuyên qua khe hở, cô thấy trong phòng có ít nhất mười mấy người, nam nhân đều mặc âu phục, mang giày da, cách ăn mặc cùng một kiểu, nhưng nữ lại không mặc gì ngoài áo ngực và quần lót khêu gợi, da thịt trắng nõn lõa lồ.

Cô theo bản năng nắm cánh tay bên cạnh.

"Tước thiếu, sao giờ mới đến...." Dung Ân biết người này, là cậu chủ nhỏ của Bất động sản Vạn Giai, Tần Thiên Huyền.

"Các ngươi lại chơi đùa bừa bãi gì nữa đây?" Nam Dạ Tước đặt tay lên vai Dung Ân, ôm lấy cô tiến đến.

"Không phải đang chờ ngươi sao?" Tiếu Bùi bên cạnh ôm một cô gái dáng người nóng bỏng tiến lên, Dung Ân nhíu nhíu mày, đối với anh ấn tượng cũng không tốt.

Không khí tràn ngập khói thuốc và rượu, Dung Ân cố nén cổ họng, Nam Dạ Tước dẫn cô đến ngồi trên ghế sô pha, Tiếu Bùi liếc mắt xem xét hai người một cái, vỗ vỗ bả vai cô gái trong lòng, " Thật sự là không hiểu luật lệ, đưa cho Tước thiếu ít rượu đi."

"Vâng." giọng nói cơ hồ có thể làm người ta rợn tóc gáy, lúc quay lại cô gái lắc lắc thân hình như rắn nước, trong tay bưng ly rượu màu đỏ, hai chân thon dài đứng trước mặt Nam Dạ Tước, vẫn chưa đưa ly rượu cho anh, mà là một tay phác thảo trên vai Nam Dạ Tước, hai chân dang rộng ngồi lên eo Nam Dạ Tước.

Động tác nóng bỏng như thế, ở trong mắt người ngoài, lại chỉ là thấy nhưng không thể trách.

Ngay cả Nam Dạ Tước cũng vui vẻ nhận, hai tay chia nhau đặt lên đùi cô gái, lòng bàn tay cảm nhận da thịt nhẵn nhụi, cô gái dáng người rất đẹp, đủ để làm áu đàn ông trào ra, sau khi khẽ nâng cơ thể, nửa người phía dưới nhẹ nhàng chậm chạm mát xa chỗ mẫn cảm của Nam Dạ Tước, động tác nóng bỏng sắc sảo như vậy, Dung Ân ngồi bên cạnh mặt đỏ bừng, toàn thân như bị đốt nóng.

Bàn tay Nam Dạ Tước đặt trên đùi cô gái nắm chặt, lúc di chuyển, để lại vết hằn ngón tay, cô gái ngẩng đầu nhấp rượu, ánh mắt tràn ngập mị hoặc cúi đầu, Nam Dạ Tước ngậm cười, bộ dạng rất thích thú.

"Ọe—-"

Lúc môi cô gái sắp tiến đến môi Nam Dạ Tước, khiêu khích như vậy vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng lại không đúng thời điểm bị Dung Ân phá vỡ, cô che miệng lại, lúng túng nói, " Dạ dày tôi không tốt."

Cô gái trừng mắt liếc cô một cái, lại cúi đầu tức khắc, Nam Dạ Tước nhịn không được bật cười, anh nâng ngón trỏ đặt ở môi cô gái, cũng hơi nghiêng nghiêng đầu, một tay vỗ nhẹ mông cô, " Đi xuống đi."

Cô gái không cam tâm trượt khỏi người anh, lúc này, Tiếu Bùi lại đến gần, " Đây không phải là nhân viên của cậu sao? Lần trước tôi nói không sai mà, đã bị anh chơi qua đúng không?"

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi."

"Tước thiếu, người ta cũng là người phụ nữ của anh mà.", lúc này, một cô gái khác ngồi trong góc nũng nịu nói, " Giữa chúng ta đều đã cởi rồi, anh mang người đến, dù thế nào cũng ý tứ một chút đúng không?"

"Đúng vậy," Tân Thiên Huyền cùng Tiếu Bùi bình thường chơi khá thân với Nam Dạ Tước, hai người cùng nhau đến bên người Dung Ân, " Cô bé, mặc nhiều như vậy sẽ nóng chết mất."

"Tước, chúng ta về nhà đi" Dung Ân xoay đầu bước đi, hai mắt đen nháy nhìn Nam Dạ Tước.

"Đừng đùa chứ", Tiếu Bùi một tay đặt trên vai cô, " Vừa mới đến đã muốn đi, rât không nể mặt anh em chúng ta?"

"Đúng vậy, Tước thiếu, hôm nay có một thứ ...., đặc biệt dành ọi người chơi thử...." Tần Thiên Huyền thần bí lại gần nói.

"Thứ gì?" Nam Dạ Tước khé nhíu mày,

"Các cô gái, đem đồ lên."

Trên bàn, sau đó mấy bịch bột trắng được xếp lên bàn, Nam Dạ Tước nhìn thoáng qua liền quay trở về ghế sô pha, "Tôi chưa bao giờ chạm vào thứ này."

"Thứ này đặc biệt hăng hái, thật là..."

"Tần," Nam Dạ Tước nhấc 1 chân, giọng nói dường như cứng lại một chút, " Chơi đàn bà thì có thể, thứ này, tôi khuyên cậu đừng có đụng nhiều."

"Muốn thứ này hơn đàn bà, đó mới gọi là mất hồn đấy."

Nam Dạ Tước cầm ly rượu trên bàn, nhấp một ngụm, anh biết rõ, thứ này, nếu như đã nghiện, nếu muốn cai cũng khó.

"Cậu ta không biết phân biệt tốt xấu, lại đây, chúng ta cùng phê đi...."

Dung Ân đứng dậy tránh hai người, ngồi bên cạnh Nam Dạ Tước. Mọi người tụm năm tụm ba trước bàn, khog6 bao lâu sau, cả phòng mù mịt khói, cả trai lẫn gái sắc mặt thay đổi nhanh chóng, rõ ràng là đã tới miền cực lạc.

Đây là chính là thế giới Nam Dạ Tước muốn dẫn cô vào sao? Dung Ân nhìn những gương mặt vặn vẹo tràn đầy khoái cảm kia, nhịn không được trong lòng run sợ nếu mình ở lại bên anh một thời gian nữa có thể cũng sẽ sa đọa như vậy. Nghĩ vậy, Dung Ân liền cảm giác được anh rất đáng sợ, cô không chút nghĩ ngợi, đứng dậy đi ra ngoài.

"Cô đi đâu?" Nam Dạ Tước ngẩng đầu.

Ám dục - FullNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ