Vật kia trong nháy mắt liền mất tác dụng, người đàn ông ngẩng đầu, mắt phượng hẹp dài âm u tá ác kéo ra, trên tai trái, khuyên tai kim cương sáng chói vô cùng.
Hắn không đi thang máy, mà đi thang bộ lên, tiếng bước chân rất nhỏ như mèo, hai tay buông thỏng bên người nắm chặt.
Tất cả nhân viên bảo vệ cũng bị hắn lấy phương thức giống hết nhau xử lý, sau khi đến mục tiêu, hắn vươn tay dò xét trên tay cầm cửa, về sau lấy ra tấm thẻ từ, quét hai lần trên khe cửa, cánh cữa đóng chặt liền mở ra.
Người đàn ông đi vào, bên trong, có mùi vị hắn rất quen thuộc.
Thân thể bén nhạy xuyên qua nhà ăn cùng phòng khách, hắn không tốn bao nhiêu thời gian tiền tìm được phòng ngủ Dung Ân, hắn nhẹ đẩy cửa ra, bên trong trong đèn trên tường vẫn sáng, màu da cam bao phủ xuống, cô gái ngủ tựa hồ cũng không yên, hai đầu lông mày nhíu lại, một chân vượt ra ngoài giường.
Hắn lách mình đi tới trong phòng ngủ, đi tới đầu giường, đem đèn tắt đi.
Dung Ân ưm một tiếng, mắt ngái ngủ lim dim! Nhờ ánh trăng, dường như thấy có người đứng bên giường. Cô đột nhiên buồn ngủ hoàn toàn không có, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, "Ai?"
Người đàn ông lấn đến che miệng cô, thân thể mạnh mẽ ngăn chận động tác như muốn đứng dậy của cô, cần cố hắn có mùi nước hòa hòa với mùi thuốc lá quen thuộc, Dung Ân trợn to hai mắt, " Ưm ưm—"
Nam Dạ Tước tháo mũ xuống, trong đêm tối, con ngươi ở gương mặt tuấn tú lộ ra tàn nhẫn như mắt sói, "Ân Ân, tôi tìm em thật là cực khổ."
Dung Ân chen chân vào đá, lại bị Nam Dạ Tước trở tay đem cô áp dưới thân thể, anh đè chặt hai tay của cô, từ trong túi quần móc ra cà vạt, thủ đoạn lão luyện trói chặt cổ tay cô. Cô nghiêng đầu, một đôi mắt gắt gao trừng mắt hướng hắn, Nam Dạ Tước không quan tâm, đầu gối đụng chạm nhẹ vào lưng cô, "La à, sao không la lên?"
Trốn đến nơi này cũng có thể bị Nam Dạ Tước bắt được, Dung Ân đã hoàn toàn tuyệt đường rồi, mà Nam Dạ Tước dường như rất thích nhìn vẻ mặt này của Dung Ân, anh vương bàn tay to lớn chế trụ người cô, "Dung Ân, lá gan cô khá to đó, dám chạy, sao cô không chạy lên trời đi? Có gan chạy, thì đừng để cho tôi bắt được."
Cô dùng sức giãy dụa mấy cái, lại bị anh nắm chặt dây lưng áo ngủ kéo cả người cô lại, "Cô muốn chơi phải không? về nhà, chơi thật đã."
"Đây chính là nhà tôi!" Dung Ân giận trừng mắt, thân thể giắt trên cánh tay Nam Dạ Tước, gầy yếu vô lực.
"Cô muốn chơi ở đây," Người đàn ông mỉm cười, tà nịnh mà tàn nhẫn, " Tôi sợ tiếng động quá lớn, đánh thức người khác, làm mất húng thú của tôi." Cánh tay anh ôm eo Dung Ân, liền như vậy đem cô từ trên giường xuống, một tay kia che miệng của cô, ra khỏi phòng ngủ.
Xuyên qua bóng tối, Nam Dạ Tước mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt Dung Ân, nhưng biết cô lúc này đang khóc, nước mắt lạnh như băng chảy đến ngón tay anh, cô đạp chân, tuyệt vọng giãy giụa.
Nam Dạ Tước tưởng rằng cô sẽ như trước không khóc không làm khó, đơn giản thỏa hiệp.
Đây thật chính là lần cuối cùng Dung Ân phản kháng, toàn bộ hi vọng của cô cũng đặt ở nơi này, hạnh phúc của cô, tự do của cô, Dung Ân càng giãy giụa mãnh liệt, hai chân như bạch ngọc nhẵn nhụi bị mang xuống lầu, cô liều mạng vớ víu lầy bất cứ thứ gì, ai tới cứu cô, nhưng Bùi Lang không có ở đây, không có ai khác có thể cứu cô, bàn tay người đàn ông thấm ướt nước mắt, thân thể gầy yếu trong ngực phảng phất chỉ còn lại bộ xương, Nam Dạ Tước không có ý định buông tay, ra khỏi tòa nhà xe A Nguyên đã sớm đợi cửa, anh đem Dung Ân ném vào sau đó ngồi vào ghế sau, "Lái xe."
Gió vẫn thổi nhẹ, quét trên mặt lạnh lùng vô cùng, Nam Dạ Tước đặt trên hông của cô, con ngươi nhắm lại, tựa như nghỉ ngơi.
A Nguyên thỉnh thoảng xuyên qua kính chiếu hậu quan sát vẻ mặt hai người, Dung Ân mở to hai mắt, trong con ngươi trống rỗng vô cùng, cô ngó ra bóng đêm ngoài cửa xe, tóc vương nhẹ trên vai vài sợi bị cắn trong miệng, đôi môi trắng bệch, run run mãnh liệt.
Đây chính là cướp người trắng trợn, nhân viên bảo vệ bị trói trong phòng trực ban kêu la hồi lâu, mười mấy chiếc xe lúc lái đi lại càng hỗn lọan như chỗ không người, cuồn cuộn hùng dũng đưa Nam Dạ Tước về Ngự Cảnh Uyển.
Bóng đêm mông lung, biệt thự Ngự Cảnh Uyển lộ ra vẻ hạc giữa bầy gà, nóc nhà tạo hình tam giác Âu Mỹ rất khác biệt, nhưng trong mắt Dung Ân, lại cảm thấy kinh sợ vô cùng.
Vương Linh đã sớm đi ngủ, bên trong nhà ngay cả ngọn đèn yếu ớt cũng không có, bóng cây đu đưa, giương nanh múa vuốt phản chiếu trên mặt người, âm trầm mà mơ hồ.
"Đại ca, đến rồi." (Sao mình vẫn thích dùng tự Lão đại hơn nhỉ....)
A Nguyên nói lời này, cũng không quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía trước.
Dung Ân nắm chặt cửa sổ xe, muốn cách xa Nam Dạ Tước một chút, cánh tay dường như để ngoài cửa xe, hai tay người đàn ông khoanh ở trước ngực, hơi cuối đầu, sống mũi kiên nghị, môi mỏng mím rất chặt, chỉ để lại một đường. Hắn mở mắt ra, hẹp dài hốc mắt, vẻ u ám bắt đầu khởi động, hắn nghiêng đầu đi, hướng Dung Ân cười cười, "Chúng ta đã đến rồi."
" Nam Dạ Tước, anh, kẻ điên này."
"Mắng chửi đi, hiện tại dùng nhiều khí lực một chút, khỏi phải phản kháng vô dụng." Nam Dạ Tước dẫn đầu xuống xe, chân thon dài vòng qua sườn xe lại đến bên cạnh Dung Ân, một tay mở cửa xe, tay phải túm lấy Dung Ân kéo ra. Cô duỗi chân, trước khi ra khỏi xe đạp mấy cái, nhưng là vô dụng, sức lực nam nữ trời sinh đã khác, Nam Dạ Tước chỉ cần dùng thêm chút sức đã ôm cả người cô bên trong cánh tay.
A Nguyên thần sắc điềm tĩnh, cũng không có nhìn nhiều, tiếng động bên kia yên lặng, anh mang theo người rời đi, ánh mắt liếc thấy bóng lưng kiên nghị của Nam Dạ Tước, hắn lắc đầu, phụ nữ, quả thật là mầm tai họa.
Cổ tay bị cà vạt trói, máu không lưu thông, hai cái tay cũng chết lặng, Dung Ân vẫn còn mắc áo ngủ, lúc giãy giụa cổ áo mở ra, lộ ra mảng da thịt lớn cùng bờ vai.
Máu trong người Nam Dạ Tước sớm đả trào lên, hắn cơ hồ là đem cửa phòng ngủ đá văng, đem Dung Ân ném tới cái giường lớn kia.
Phía sau mặc dù có chăn mềm mại che chở, nhưng phía sau lưng tiếp xúc, Dung Ân vẫn là giống như điện giật bật lên, hai tay dùng sức cởi mở cà vạt, người đã lui đến góc giường, Nam Dạ Tước thấy trong tay cô động tác nôn nóng mà xốc xếch, chẳng qua là cười cười, hắn cúi người, bàn tay chợt chiếm lấy cổ chân mãnh khảnh của Dung Ân, dùng sức khẽ động đem cô kéo đến bên cạnh.
Cô nhấc chân đá lên, nhưng hai chân bị Nam Dạ Tước đè ép, Dung Ân trên tay bị cột không có khí lực, giãy giụa rơi xuống mặt đất, cánh tay rơi mất tri giác.
"Dung Ân, cô tại sao muốn trốn? " Anh ngồi xổm người xuống, cũng không có ý định đem cô ôm lên.
Cô mở to hai mắt, nghiêng người, tóc dài đen nhánh phủ kín cả phía sau lưng, "Nam Dạ Tước, anh ngay cả tại sao tôi muốn trốn cũng không biết sao? Bởi vì tôi không muốn ở đây, tôi muốn cuộc sống cùa mình, anh hiểu chưa?"
"Tôi không hiểu," Nam Dạ Tước quấn một lọn tóc của cô trên đầu ngón tay, " tôi cho cô cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, lãi để cho tô tiền xài không hết, lúc đi chơi, ai ai cũng biết cô là người phụ nữ của tôi, cũng sẽ kính nể cô, cuộc sống như vậy cô tại sao không muốn? Dung Ân, rốt cuộc cô muốn cuộc sống như thế nào?"
Dung Ân biết rõ cùng anh nói chuyện không được, vẫn như cũ anhg giọng phát tiết, " Tránh xa anh, chính là cuộc sống tôi mong muốm, tôi tình nguyện cằm 2000 đồng tiền lương sống cuộc sống trước kia, Nam Dạ Tước, trên tay anh dính máu, chẳng lẽ tôi phải sống cuộc sống như vậy sao?"
Trong mắt cô trong trẻo lạnh lùng phát ra oán hận, hận anh phá hư mọi thứ của cô.
Nam Dạ Tước lần đầu tiên cảm thấy thất bại, anh cẩn thật an bài, thậm chí vì cô đã lót đường sau này thật tốt, nhiều cô gái ao ước theo đuổi, nhưng cô lại không muốn. Hung hăng thậm chí tàn nhẫn không thèm suy nghĩ liền cư tuyệt.
Anh kéo cánh tay của cô đem cô ném lên giường, " Cô không muốn sống cùng tôi, cho nên, cam nguyện bán thân thể của mình theo thằng Bùi Lang đó, Dung Ân, có phải cô cho là tôi không làm được gì anh?"
Cô giống như bị sỉ nhục nặng nề, giơ chân phải lên đá anh, Nam Dạ Tước mí mắt cũng không có nhúc nhích chế trụ mắt cá chân của cô, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, " Trừ chiêu này, cô còn biết cái gì nữa không? Ân?"
Dung Ân đỏ mặt,, đá mấy cái không có kết quả "Nam Dạ Tước, không nên suy bụng ta ra bụng người như vậy, anh mới bán thân thể đó!"
Cô nhìn thấy vé mặt anh từ từ âm u đi xuống, chỉ cảm thấy phía sau lưng đã xuất mồ hôi lạnh, Nam Dạ Tước thấy cô không thừa nhận, liền lấy điện thoại di động ra đem tấm hình kia thả vào trước mặt Dung Ân, " Cái này nói như thế nào? Tôi điều tra, nó cũng không có được xử lý qua."
Dung Ân thấy là hình cô cùng Bùi Lang đứng trước cửa khách sạn, hiển nhiên là chụp lén, cô nhếch môi lên không nói gì.
"Thế nào, không ngụy biện được nữa sao?"
"Đây là Hạ Phi Vũ chụp, lúc ấy chẳng qua tôi cùng Bùi Lang đưa người khác đến khách sạn, mắt anh nhìn không thấy sao? Chúng tôi chẳng qua chỉ đứng chung một chỗ!"
" Dung Ân, cô cho rằng tôi còn có thể để cô đùa giỡn sao?" Nam Dạ Tước lấy ngón cái cùng ngón trỏ cầm điện thoại di động lên, " Tay lôi kéo, cũng rất thân mật nhỉ, ban đầu cô nói con mất là do Hạ Phi Vũ đẩy cô, hiện tại cô nói tấm hình này hại cọ, Dung Ân, tôi không muốn nghe cô nói nhảm nữa!"
Cho nên, đã mói dối một lần, về sau đừng hy vọng người khác tin tưởng lần thứ hai.
Dung Ân giơ một cái chân khác, đá hướng anh đang cầm điện thoại, " Anh cũng đã cho là như vậy, anh còn hỏi cái gì?"
Điện thoại bay ra ngoài theo dường vòng cung rớt xuống đất, miệng Nam Dạ Tước từng trận từng trận chua chát, trong đôi mắt căm phẫn mạnh mẽ, " Dung Ân, tôi cho cô cơ hội, cô không muốn, muốn cam chịu, cũng đừng trách tôi."
Cô ngửa mặt nằm ở trên giường, xương quai xanh thon gầy lồi ra, Dung Ân bỗng nhiên nở nụ cười, Nam Dạ Tước chỉ nhìn thấy hai vai cô không ngừng lay động, thậm chí ngay cả tóc dưới thân thể đều lay động, cô cười, cười, nước mắt liền từ khóe mắt chảy ra, sau đó quanh co chảy đau thương buồn bã trên mặt. Anh nói, tôi cho cô cơ hội giải thích....
Dung Ân thật không cảm thấy buồn cười, cô hung hăng nhìn chằm chằm hai mắt Nam Dạ Tước, anh nhìn ra được, cô không phải là đang cười, khóe miệng vẽ ra độ cong hẹp kiêu căng châm chọc, không biết là đang giễu cợt anh hay chí là cô.
"Không được cười!" người đàn ông vươn tay ra che miệng của cô, Dung Ân loạng choạng đầu tránh ra, "Anh bức bách tôi đến tận bây giờ, chẳng lẽ còn quản tôi khóc hay cười sao?"
Nam Dạ Tước kéo hai vai của cô, xoay người cô, Dung Ân quay lưng với chính mình, " Đúng, tôi quản không được, nhưng tôi có thể chi phối khóc hay cười của cô." Hai tay cô bị trói trước người, người đàn ông trực tiếp kéo cổ áo của cô xuống xé đi, vải cotton bị xé toạc, bởi vì cô bị trói mà không thể xé toàn bộ, Nam Dạ Tước dùng sức, Dung Ân cảm giác lạnh buốt! Cà phía sau lưng lộ ra ngoài, hai tay áo lẻ loi trơ trọi còn treo ở cánh tay.
Ánh sáng màu da cam chiếu rọi cái lưng trắng nõn của cô, đường cong tuyệt mỹ, bàn tay anh lập tực che phủ phía trên, lòng bàn tay cảm thụ được nơi nói mềm mại trơn nhẵn. Dung Ân khòm vai, nhưng không có hưởng thụ, ngón tay Nam Dạ Tước tại áo ngực của cô kéo xuống, đầu hai ngón tay liền giải quyết gò bó cuối cùng của cô.
Anh cúi người, hôn tinh tế trên lưng cô, thật sự là giống như đem cô nâng niu quý trọng trong lòng bàn tay, cằm theo sống lưng Dung Ân đi xuống, đến xương cùng, Nam Dạ Tước mắt nhẹ nheo lại, bỗng nhiên dùng sức cắn.
"A—-" Dung Ân đau hô ra tiếng, chẳng qua là phát ra âm thanh ngắn ngủi liền cắn môi, hai tay vì giãy giụa mà bị cà vạt mài ra vết máu, Nam Dạ Tước rất dùng sức, giống như là muốn cắn rơi một miếng thịt của cô, anh từ từ buông ra môi mỏng, nhìn vết đỏ nổi bật trên da thịt, về sau, vết máu đỏ trên da thịt từ từ chảy xuống.
Nam Dạ Tước đem ngực to lớn dán trên lưng Dung Ân, nói bên tai cô, "Đau không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Ám dục - Full
Short StoryTác giả: Thánh Yêu Lúc bắt đầu, giữa hai người không có tình yêu, chỉ có tình dục, anh muốn từ trên người cô đạt được khoái cảm lớn nhất, cho dù dây dưa cũng chỉ là thân thể phù hợp. "Nếu đã chán, vì sao còn muốn tiếp tục?" Anh cười cười, "bởi vì, t...