Ác linh nhìn đông ngó tây một chút, đảm bảo rằng người mà Trần Liễu nhìn là mình mới thốt lên một câu:
"Thôi xong, Trương Lạc Hạo nợ ai không nợ, lại đi nợ bà cô tỉ phú, tôi lấy tiền đâu mà trả."
Nụ cười lịch sự trên môi Trần Liễu thoáng cứng đờ, trên đầu vạn dấu hỏi chấm: "Sao cô lại nghĩ mình nợ tôi? Mà cô nợ không lẽ còn không biết lại hỏi như chuyện của người khác?"
Ác linh ngồi ngửa đầu ra ghế salon, thái độ vô tư lự có phần lấc cấc không chút xấu hổ của cô khiến cho mi mắt Trần Liễu động nhẹ, lại dễ khiến cho người khác đem bộ dạng đó khinh thường cô.
"Trương Lạc Hạo này nghèo đói túng thiếu như vậy, vừa chân ướt chân ráo bước vào nơi chỗ nào cũng mài ra tiền như thế này thì bà chủ đã chiếu cố trực tiếp đến hỏi thăm, vậy chỉ có hai khả năng, một là lừa đảo, hai là chủ nợ. Tôi thấy bà không phải dạng thiếu tiền đến nỗi đem bán đứng danh tiếng để đi lừa đảo, cho nên chủ nợ là quá hợp lý rồi."
Trần Liễu bật cười ha hả, hào sảng nói: "Trí tưởng tượng của cô cũng thật phong phú quá rồi. Tôi và cô lần đầu gặp mặt, nợ nần đâu ra chứ?"
"Vậy bà lừa đảo không đúng người rồi. Tôi hiện tại trong túi không còn một đồng, ngoại trừ bán thân ra không có gì đáng giá."
"Nào đâu, tội sao lại nỡ đem một gương mặt đáng giá nghìn vàng như cô Trương đây đi bán chứ."
Gương mặt đáng giá nghìn vàng?
Ác linh đưa gương mặt vàng vọt, lấm lem bụi bặm của mình nghiêng qua cửa kính, phát hiện ra bản mặt của Trương Lạc Hạo bây giờ vô cùng không tốt, ban ngày sẽ nhìn thành bánh đa vừng đen, ban đêm sẽ nhìn thành bộ răng và đôi mắt di động. Tuy rằng làn da Trương Lạc Hạo vốn dĩ có màu trắng hồng, lại bị mấy ngày không rửa mặt lủi vào ổ chó của ác linh biến thành giẻ lau, trở nên vô cùng khó coi.
"Bà cô này có phải bị thần kinh không? Mặt này của tôi làm gì có dính tí vàng nào đâu?"
"Hiểu lầm rồi, ý tôi không phải như vậy..." Trần Liễu vội vàng phân bua, lại thấy dáng vẻ lười biếng của cô, ngay cả nhìn cũng không nhìn bà một cái, cho nên tâm tình giải thích chùn xuống. Dù gì bà cũng đường hoàng là chủ doanh nghiệp lớn, bây giờ trước hàng nghìn con mắt mà phải cúi gập người giải thích thật quá mất mặt. Cho nên phất tay gọi thư ký tới.
Thư ký của Trần Liễu là một người đàn ông gầy, da bánh mật, mặt chữ điền, sắc thái trên gương mặt cứng như đá, lạnh như băng ôn tồn bước đến, không hai lời lập tức mở miệng giải thích:
"Hôm qua Chủ tịch đã nhìn thấy biểu hiện của cô, đánh giá chất lượng hình ảnh bảy điểm. Hôm nay đặc cách thỉnh mời cô tham gia vào dàn diễn viên của bộ phim mới sắp công chiếu."
Ác linh nghe mấy lời này giống như nước đổ đầu vịt, trườn lui trườn tới trên ghế salon, không tỏ thái độ, chỉ nhàn nhạt nói:
"Biểu hiện nào của tôi đáng giá bảy điểm?"
"Là lúc cô dọa được tiểu thiếu gia nhà họ Đặng, Chủ tịch tính toán cô có thể diễn đạt vài vai diễn ác nữ cho nên...."

BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Ác Linh 100 Ngày - Âu Dương Thế Ninh
Humor1 linh hồn của quỷ vất vưởng 500 năm đã có được cơ hội trở thành 1 con người trong thời gian 100 ngày. 1 siêu sao trong giới giải trí, người đàn ông mơ ước của mọi phụ nữ với cuộc sống hoàn hảo 100 phần trăm. Hai con người dường như chẳng có mối liê...