Một người vì mạng sống của mình có thể làm những gì?
Người khác, Bùi Châu Hiền không biết, nhưng nàng có thể vì nó mà hy sinh tất cả, bao gồm thân thể và tự trọng.
Nàng khát khao sinh mệnh của mình có thể nở rộ như những bông hoa xuân tháng Hai, cho dù ngắn ngủi, nhưng cuộc đời nàng giờ đây lại như một con cóc ghẻ lười nhác trong bùn lầy, luôn phải cúi đầu, lầm lũi và bẩn thỉu.
Nàng chỉ biết rằng, phải sống mới có thể nói đến những thứ khác. Đến sinh mệnh cũng chẳng còn, thì có thể nói được gì nữa đây?
Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng nàng lại rơi vào tay tên Ngô Thế Huân khốn kiếp, kẻ đã coi nàng như một món đồ để lấy lòng một người con gái khác, kẻ đã bị nàng trả thù một cách đáng sợ, một kẻ lòng dạ hẹp hòi đến vô cùng. Một tên khốn nạn!
Hồng đào phấn mận trắng lê, nở đầy cành phấp phới trong gió đón chào mùa xuân, hoa hải đường ung dung nở rộ.
Trời đang vào tiết tháng Hai, hoa xuân phủ kín một vùng sơn dã, ấp ủ sức sống mãnh liệt của cả một mùa. Trong hoang địa, một ngôi mộ chơ vơ giữa những nụ hoa xuân, không có bia, nhưng chẳng hề lạnh lẽo.
Nam nhân tay cầm roi ngựa đứng trước mộ, y phục đen như mực, áo bào trắng, chiếc túi thơm màu gụ giắt bên hông, tỏa ra mùi hoa tường vi nhè nhẹ. Xa xa, con bạch mã cao lớn đang gặm cỏ, xa hơn chút nữa phía rừng mận, một thiếu niên khôi ngô lặng lẽ dắt ngựa chờ ở đó, thỉnh thoảng liếc về phía này với ánh mắt bất an.
Hắn giơ tay lên, như muốn chạm vào gì đó, rồi lại cứng ngắc buông thõng xuống, ánh mắt dần hiện lên vẻ phức tạp, rồi đột nhiên bị cơn tức giận thế chỗ.
"Nữ nhân kia, chết dễ dàng như vậy sao?"
Hắn mỉm cười, bất ngờ tung một quyền về phía ngôi mộ. Ngay lập tức hoa tan cành gãy, cánh lả tả bay.
Thiếu niên đứng từ xa nhìn thấy, sợ hãi vội vàng chạy lại, nhưng trong lúc đó, hắn đã liên tiếp tung quyền, khiến cho bùn đất tóe tung, làm biến mất hơn một nửa ngôi mộ.
"Gia..."
Thiếu niên kia muốn ngăn lại nhưng không dám.
Hắn không để ý đến người nọ, tiếp tục tung chưởng cho đến khi nhìn thấy thi thể một cô gái đã bắt đầu mục rữa. Không có quan tài, đến một chỗ chôn cất hẳn hoi cũng không, chỉ có một manh áo rách, cứ như vậy im lìm nằm trong đống bùn lầy, vô số kiến và côn trùng nhanh chóng bò ra từ cơ thể nàng.
Bàn tay nắm chặt lại, một quyền đã dồn hết sức chẳng thể nào tung ra.
"Thế này là sao?"
Hắn nhìn khuôn mặt đã biến dạng của cô gái, hỏi, giọng nói trầm đục.
Từ góc đứng của thiếu niên kia có thể nhìn thấy nam nhân không biết vì tức giận hay vì lý do gì khác mà đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Cậu ta bất giác rùng mình, trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng giải thích:
"Hồi bẩm gia, đây là ý của Châu... Châu Hiền nương trước khi qua đời. Nàng ấy nói..."
Cậu ta cẩn thận liếc nhìn chủ nhân, thấy hắn vẫn giữ vẻ kiên nhẫn mới dám tiếp tục,
"Nàng ấy nói nằm trong quan tài chôn sâu, chẳng bằng hòa cùng với đất bùn, làm tươi tốt cho những đóa hoa xuân, như vậy nàng ấy cũng có thể được thơm lây."
Không ai nói gì thêm, chỉ có một làn gió buốt lạnh đem theo mùi hương hoa nhẹ nhàng phủ lên thi thể người đã khuất, làm cho người khác không hề cảm thấy một chút hôi thối.
"Nàng còn nói gì nữa?"
Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi, cánh tay buông thõng xuống dường như run lên.
Thiếu niên kia không để ý thấy, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu,
"Thưa gia, hết rồi."
Yết hầu hắn khẽ cử động, sau đó bất ngờ phát ra một tiếng cười còn khó nghe hơn cả khóc,
"Không còn... Không còn gì nữa sao? Mãi cho đến phút cuối cùng nàng cũng không..."
Không hề nhắc đến hắn, dù là căm hận. Hắn nuốt vào những lời sau cùng ấy, đợi cho đến khi nó tan đi trong lòng, mới tung chiếc roi ngựa, cuốn lấy thi thể ra khỏi hố đất.
"Gia!"
Thiếu niên kia kinh hãi, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin:
"Gia, gia... Châu Hiền cô nương cho dù có sai thế nào, người chết như ngọn đèn đã tắt, gia hãy để cho nàng ấy được yên nghỉ..."
Ánh mắt đỏ ngầu như quái thú khiến cho thiếu niên kia bất ngờ kêu lên một tiếng, hắn vung roi, quất mạnh vào thi thể dưới đất.
"Nàng muốn hiến mình cho hoa xuân, ta không cho!"
Lại một roi nữa, trong tiếng vang nặng nề, lớp vải rách bay tứ tung.
"Nàng muốn mãi mãi yên nghỉ, ta không cho!"
Trong lời thề độc cùng với tiếng nấc nghẹn ngào giấu kín, chiếc áo bào trắng phấp phới bọc lấy thi thể đã mục rữa lẫn trong đất bùn kia. Hắn bất ngờ cúi xuống ôm thi thể đó, bước vài bước nhảy lên lưng ngựa, sau đó phóng như bay về nơi đất trời tiếp giáp phía cánh rừng hoa mận.
Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.
Trong cơn mơ màng, dường như hắn nghe thấy giọng cô gái đang khẽ hát bên tai, giống như nơi sơn thôn hoang vắng của những tháng năm trong dĩ vãng. Hắn im lặng nằm trên giường, nàng quét dọn giặt giũ ngoài sân, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua khung cửa sổ bằng giấy đã cũ sờn, giống như những cánh bướm bay lượn chập chờn trước mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver] Joyhunrene ❌ Mộng Hoa Xuân
عاطفيةPark Sooyoung x Oh Sehun x Bae Joohyun Ngược - HE - Edit. Chuyển ver, chưa có sự đồng ý của tác giả. 20192601