[Pistadark] Từng [Original universe]

199 5 9
                                    


Letto's note: Nói sao ấy nhỉ, đây không phải Human AU, mà là bám cốt truyện game nhất có thể, nhưng mà uncensored vài thứ nên không còn PG13 như game nữa, nên tui gọi nó là Original universe (nôm na là vũ trụ gốc). Special thanks to CharlotteVincetamor và EdogawaConan786 vì những chiếc headcanon (đa số là máu chó) về cả hai đứa <3
Truyện được inspired bởi bài hát được đính kèm (tui được gợi ý nghe ewe, các ấy nghe đi hay cực) và vài hình ảnh tui còn nhớ trong tiểu thuyết Trăm năm cô đơn của G.G.Marquez.

---

Đã từng có một trái tim ngự trị ở nơi này, bên lồng ngực trái. Nó từng biết thổn thức khi hắn trông thấy bóng dáng một ai đó, nó từng biết chùng xuống khi nghe nàng buồn bã kể về những đoàn người đã chẳng thể nào trở về vùng đất họ đang sinh sống được nữa.

Đáng tiếc thay, chỉ là đã từng thôi.

Khi kiểm tra lại một cách cẩn thận, hắn đã chẳng còn cảm nhận được nhịp đập quen thuộc kia tự lúc nào. Bản thân hắn cũng thấy lồng ngực mình nhẹ bẫng, đến mức dường như ở đấy có một cái lỗ, trống hoác, muốn luồn tay qua cũng được. Nhẹ là thế, nhưng nặng trịch, nặng và đau. Như có ai vừa nhổ bỏ thứ gì đã đâm vào ngực hắn rất sâu, rất sâu vậy. Nơi ấy đáng lẽ nên rỉ máu mới phải. Nhưng chẳng có thứ chất lỏng tanh đỏ nào chảy ra cả.

Để tiện hơn, chúng ta hãy gọi hắn bằng tên, được chứ? Dark Choco, nhưng hãy cứ gọi hắn là Dark. Hắn không thích cái tên ấy, nhưng một khi đã bị thứ bóng tối đen nghẹt này nhấn chìm, dường như hắn chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Vả lại, cái tên này chẳng phải quá xứng đáng với hắn rồi hay sao?

Hắn có còn mặt mũi nào để nghe người ta gọi mình là Choco nữa đâu.

Bấy giờ, Dark đang ngồi trên giường, đan hai tay vào nhau. Nửa đêm rồi, nên hắn cũng chẳng ngạc nhiên gì khi thấy mụ điên Matcha và con bé Pomegranate đã ngừng chí chóe để ôm nhau ngủ thế kia. Vậy cũng tốt, hắn không thích phải chịu đựng hai người đấy nói chuyện, nhất là với giọng cười sang sảng của mụ thần kinh ấy mỗi khi nghe con nhóc tóc đỏ gắt lên rằng đáng ra nó phải được hầu cận cho Enchantress, không phải mụ. Mấy lần như thế, hắn tưởng mình cũng đã điên theo Matcha mất. Mà nếu điên theo mụ ta, cuộc đời hắn có phải được dễ dàng hơn không?

Ít ra, hắn sẽ không phải nhớ đến những hình ảnh đẹp đẽ trong quá khứ, sẽ không phải nhớ đến những lời ai kia từng nói với hắn, sẽ không phải nhớ đến đôi mắt nàng xa xăm nhìn về phía mặt trời. Sẽ không cần phải nhớ đến cách nàng kiêu hãnh chiến đấu vì lý tưởng của mình, sẽ chẳng cần nhớ đến nữa cái tên của nàng.

Pistachio.

Nhưng trong thâm tâm, hắn luôn muốn một lần được gọi nàng là Pista của hắn.

Nàng chưa bao giờ thuộc về ai, cũng sẽ không bao giờ để bản thân thuộc về ai cả. Như tất cả những gì được phơi bày dưới ánh sáng ban ngày, nàng là một con người tự do. Như gió, như cỏ cây. Nghĩ lại, hắn đều chẳng thích những thứ ấy. Nhưng hắn thích nàng. Điều ấy thì chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Chỉ là, hắn chưa bao giờ dám làm rõ cho đối phương hiểu.

[Cookie Run fanfic] ShotsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ