Chương 46: Đạo sĩ cậy tài khi đạo Phật. Ngộ Không đấp phép hại loài tà

123 2 0
                                    

  Khi ấy vua Xa Trì phê điệp đóng ấn, chưa kịp đưa ra, ba vị Quốc Sư liền quì xuống, vua Xa Trì kinh hãi bước xuống ngai đỡ dậy hỏi rằng:

- Sao bữa nay Quốc Sư làm lễ?

Ba đạo sĩ tâu rằng:

- Chúng tôi đến phò Bệ Hạ có hai mươi năm dư, giúp nước cứu dân đã nhiều công khó, nay vì một đám mưa mà Bệ Hạ bỏ qua sự nhơn mạng, hiếp chúng tôi biết chừng nào! Xin bệ hạ xét lại, cho chúng tôi đấu phép với Hòa Thượng, coi thử thể nào?

Vua Xa Trì vị tình không cấp điệp cho Tam Tạng.

Liền phán hỏi rằng:

- Quốc Sư muốn đấu phép chi?

Hổ Lực nói:

- Tôi ngồi kỳ kình với Hòa Thượng.

Vua Xa Trì phán rằng:

- Quốc Sư tính sai lắm, nghề ngồi kỳ là của Hòa Thượng, mình kình cách ấy làm chi?

Hổ Lực nói:

- Cách ngồi kỳ của tôi khác lắm, gọi là Vân thê hiển thánh.

Vua Xa Trì phán hỏi:

- Phép ấy ra làm sao?

Hổ Lực nói:

- Vân thê hiển thánh, nghĩa là làm phép lên thang mây. Chồng năm mươi cái ghế cho cao, hai bên như vậy, chẳng cho bắc thang leo lên, phải đằng vân bay ngồi trên chót. Giao ngồi mấy giờ đừng nhúc nhích, hễ động thì thua.

Vua Xa Trì biết sự khó, truyền chỉ hỏi rằng:

- Hòa Thượng nào dám chịu ngồi kỳ như vậy?

Tôn Hành Giả làm thinh.

Bát Giới hỏi: - Sao sư huynh không nói?

Tôn Hành Giả đáp rằng:

- Không nói giấu chi em, dầu xuống đất lên trời đào non tát biển, ta không bao giờ chạy, chớ sự ngồi trân trân ta phải chịu thua trước. Vì tánh ta lao chao đã quen, nen làm tỉnh không đặng, Tam Tạng nói:

- Ta ngồi kỳ đặng, khó một điều đằng vân.

Tôn Hành Giả mừng rỡ thưa rằng:

- Thầy ngồi đặng mấy giờ?

Tam Tạng nói:

- Ta tu luyện đã lâu, dầu ngồi ba năm cũng đặng.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Hay lắm, hay lắm. Xin thầy chịu đi, tôi làm phép đưa lên trên chót.

Tam Tạng chắp tay bước đến, quì xuống tâu rằng:

- Bần tăng biết tọa thiền.

Vua Xa Trì truyền chỉ, lập đài hai bên điện.

Giây phút lập rồi xong xả, Hổ Lực đại tiên đằng vân lên ngồi đài phía Tây. Còn Tôn Hành Giả nhỗ một cái lông biến hình giã đứng đó với Sa Tăng, Bát Giái. Mình hiện ra hào quang, chở Tam Tạng để ngồi trên đài phía Ðông, rồi hóa ra con ve nhỏ, bay lại đậu trên tai Bát Giới mà dặn rằng:

- Ngươi dặn Sa Tăng đừng nói chuyện với ta nữa.

Bát Giới gặc đầu, rồi dặn nhỏ Sa Tăng rằng:

- Ðừng có nói chuyện với con khỉ giã mà lậu ra, đại ca đã xuất thần đi bão hộ sư phụ.

Sa Tăng cũng gặc đầu. Con ve còn đậu trên tai Bát Giái.

Nói về Lộc Lực đại tiên thấy hai người ngồi cả buổi như nhau, liền tính kế hại Tam Tạng.

Lộc Lực nhổ một sợi tóc con sau ót, búng lên, hóa ra con rệp lớn bằng ngón tay út đeo cổ Tam Tạng mà cắn.

Tam Tạng không dám gải. Rùn cỗ xúông mà cạ cho đã ngứa, nhưng cũng không đã chút nào.

Bát Giới nói:

- Không xong, không xong, thầy mắc phong đòn gánh.

Sa Tăng:

- Không phải, chắc là nhức đầu phong.

Con ve nói:

- Thầy ta là quân tử nói chẳng sai lời, đã hứa rằng ngồi kỳ tới ba năm, lẻ nào mới một giờ đã rút cổ; chúng bây đừng nói nữa, để ta bay lên coi thử thể nào?.

Nói rồi bay lên kiếm đặng con rệp, bắt bỏ xuống tức thì, lại cào cho đã ngứa.

Tam Tạng ngồi vững như thường.

Khi ấy Tôn Hành Giả nghĩ thầm rằng:

- Ðầu thầy mình cạo hoài, con chí mén cũng không đặng, lẻ nào có rệp lớn như vầy, chắc là đám đạo sĩ biến hóa cho thầy mình thua nó, để ta làm lại mới nghe. Liền bay qua bên kia biến ra con rít nhỏ, đeo lỗ mũi Hổ Lực, cắn và kẹp đau quá, Hổ Lực té nhào, thiếu chút nữa mà hết thở, nhờ có nhiều người đỡ, nên chẳng hề chi.

Còn Tôn Hành Giả hiện hào quang đưa xuống.

Vua Xa Trì thấy Ðường Tăng thắng, cầm điệp mời đưa ra, Lộc Lực đại tiên tâu rằng: - Anh tôi có tật trúng phong,bởi ngồi cao nên nhiễm gió mà té. Xin cho tôi thi cách bàng xai mai với Hòa Thượng, mới chắc hơn thua.

Vua Xa Trì hỏi:

- Thi cách ấy ra làm sao?

Lộc Lực đại tiên tâu rằng:

- Phép ấy đặt vật trong cũi, cũng như đặt vật trong hộp, ai nói trúng thì hơn, nếu Hòa Thượng giỏi hơn tôi thì tha đi, bằng thua xin làm tội án mạng theo luật.

Vua Xa Trì giữa sân chầu phán hỏi rằng:

- Trẫm đặt vật trong cũi, hai bên nói thử coi bữu bối chi?

Tam Tạng nghe hỏi than rằng:

- Ðồ trong cái cũi sơn, biết bửu bối chi mà nói cho trúng!

Tôn Hành Giả hóa ra con ve, bay lại bên tai Tam Tạng mà nói nhỏ rằng:

- Xin thầy đừng lo, để tôi xem rồi bay về nói lại. Nói rồi bay xuống đít củi, thấy có hở một đường liền thâu hình nhõ chun vào. Ngó thấy cái áo để trên có thêu năm chữ: Sơn hà xã tắc áo. Còn ở dưới để một cái củn, trên lưng trên thêu năm chữ: Kiền khôn địa lý quần.

Tôn Hành Giả vò lại một cục, cắn chót lưỡi phun máu vào, biến ra một cái chuông bể, rồi hóa thành hình nhỏ chun ra. Bay lên nói nhõ với Tam Tạng rằng:

- Nó là một cái chuông bể.

Tam Tạng nói:

- Vua có nói trước là bửu bối, sao lại nói vật hèn?

Tôn Hành Giả nói:

- Thầy cứ nói theo tôi thì trúng.

Khi ấy Tam Tạng y lời mới bước lại.

Lộc Lực nói:

- Ðể tôi nói trước, ấy là hai món Sơn hà, Xã tắc áo, Kiền khôn địa lý quần.

Tam Tạng nói:

- Không phải đâu! Thiệt là một cái chuông bể.

Vua Xa Trì nỗi giận quở rằng:

- Hòa Thượng vô lễ quá chừng, chê nước trẫm không có vật báu; đem chuông vào đặt cũng không có chuông lành.

Vỏ sĩ kéo ra làm tội.

Tam Tạng tâu rằng:

- Xin Bệ Hạ truyền mở củi ra mà coi, nếu bữu bối thì bần tăng chịu tội. Vậy mới thiệt công bình, chớ xử như vầy oan tôi lắm!.

Vua Xa Trì truyền mở củi ra, thiệt có một cái chuông khờn mẻ.

Vua Xa Trì nổi giận lớn rằng:

- Ai đặt như vầy?

Hoàng Hậu bước ra tâu rằng:

- Thiệt tôi đặt Sơn hà xã tắc áo, và Kiền khôn địa lý quần, không biết vì cớ nào hóa ra như vậy!

Vua Xa Trì phán rằng:

- Hoàng Hậu lui vào cung. Trẫm biết việc nầy rồi, để trẫm đặt bữu bối khác.

Nói rồi truyền khiêng củi vào cung.

Vua Xa Trì hái một trái đào lớn sau vườn đặt vào củi. Truyền khiêng ra phán hỏi vật chi?

Khi ấy Tôn Hành Giả cũng vô củi như khi nảy, hiện hình ăn hết trái đào, bỏ hột trong củi, bay ra nói nhỏ với Tam Tạng rằng:

- Có hột đào ở trỏng.

Tam Tạng y lời bước tới.

Dương Lực nói hớt rằng:

- Có một trái đào chín mà thôi.

Tam Tạng cãi rằng:

- Không phải, có một cái hột đào lớn lắm.

Vua Xa Trì nổi giận nạt rằng:

- Trẫm đặt trái đào chín rõ ràng, sao ngươi nói là hột? Quốc Sư thứ ba nói trúng. Tam Tạng kêu nài rằng:

- Xin mở ra mới biết.

Vua Xa Trì truyền mở củi xem lại, thiệt có một cái hột đào trơ trơ, không còn chút võ!

Khi ấy vua Xa Trì kinh hải phán rằng:

- Thôi thôi! Quốc Sư đừng đặt đố với Hòa Thượng nữa, nhị thua đưa điệp cho rồi. Thiệt rõ ràng trẫm đặt trái đào, không biết ai hiện vào mà ăn còn lại cái hột! Chắc là Hòa Thượng nầy có quỷ thần giúp sức.

Xảy thấy Hổ Lực đại tiên vào tâu rằng:

- Xin Bệ Hạ truyền đem củi ra sau, tôi đặt vật cho nó nói.

Vua Xa Trì truyền theo như lời bảo, rồi hỏi như rằng:

- Bây giờ Quốc Sư muốn đặt vật gì?

Hổ Lực nói:

- Nó có phép tráo đồ, bây giờ đặt vật chi nó cũng tráo được, trừ ra đặt người ta thì nó hết tráo.

Nói rồi biểu đạo đồng vào cũi, đóng cũi lại rồi khiêng ra.

Khi ấy Tôn Hành Giả hiện vào trong cũi, xem thấy đạo đồng.

Tôn Hành Giả hiện ra hình Hổ Lực; đạo đồng xem thấy bái và hỏi rằng:

- Chẳng hay thầy hiện vô hồi nào?

Hổ Lực giả nói:

- Ta mới độn vào đây.

Ðạo đồng bạch rằng:

- Thầy hiện vào làm chi?

Hổ Lực giả nói:

- Sợ khi nãy Hòa Thượng có phép tàn hình, ngó thầy ngươi bước vào cũi, chắc là nó nói đạo đồng, thì mình ăn nó không đặng, nên ta lén vào cạo đầu ngươi, giã đò thầy chùa, thì nó nói không trúng.

Ðạo đồng bạch rằng:

- Tự ý thầy toan tiệu, làm cách nào hơn nó thì làm.

Hổ Lực giả lấy Thiết bảng biến ra dao cạo, thế phát cho đạo đồng. Rồi làm phép biến quần áo ra đồ thầy chùa cho khác cách. Lại nhổ lông hóa ra cái mỏ và dùi, đưa cho nó mà dặn rằng:

- Ðồ đệ nghe cho rõ: Nếu nghe kêu đạo đồng thì làm thinh, bằng kêu Hòa Thượng sẽ mở cữa mà bước ra, và gỏ mỏ và đi, miệng niệm Nam mô a di đà phật.

Ðạo đồng y lời.

Khi ấy Tôn Hành Giả hiện hình nhỏ bay ra, đến dặn Tam Tạng rằng:

- Thầy nói Hòa Thượng trong củi thì trúng.

Tam Tạng bước lại, Lộc Lực nói hớt rằng:

- Ðạo đồng trong củi Tam Tạng nói:

- Ấy là Hòa Thượng, không phải đạo đồng.

Hổ Lực kêu rằng:

- Ðạo đồng bước ra cho mau?

Biểu hoài không đặng.

Bát Giới kêu lớn rằng:

- Hòa Thượng trong cũi, đi ra cho mau.

Xảy thấy cửa củi mở bét, Hòa Thượng trong củi tay gỏ mỏ, miệng niệm phật, chơn bước ra ngoài.

Bá quan văn vỏ đều khen trúng.

Ba Quốc Sư sửng sờ, vua Xa Trì kinh hải phán rằng:

- Chắc là thần thánh phù trợ Ðường tăng, nên đạo đồng hóa ra Hòa Thượng.

Quốc Sư còn kình chống làm chi, để trẫm cấp điệp đặng họ đi cho rãnh.

Hổ Lực đại tiên tâu rằng:

- Bần đạo gặp người tài phép xứng tay, xin đấu phép cho tới nước, Khi nhỏ tôi có học võ nghệ tại núi Chung Nam, xin đấu cho phải dạ.

Vua Xa Trì hỏi:

- Quốc Sư đấu võ làm sao?

Hổ Lực đại tiên tâu rằng:

- Ba anh em tôi, có thần thông chém đầu rồi hườn lại, mổ ruột rồi hàn liền, tắm trong vạc dầu không phỏng.

Vua Xa Trì phán rằng:

- Ba phép ấy là phép chết không phải chơi đâu!

Hổ Lực tâu rằng:

- Tôi là đặng mới dám xứng tài, quyết thi cách đó thì hơn nó mới đặng.

Khi ấy vua Xa Trì phán rằng:

- Ba vị Quốc Sư muốn đấu phép chém đầu rồi hườn lại, mỗ ruột rồi hàn liền, và tắm trong vạc dầu sôi cũng không phỏng.

Hòa Thượng dám thi chăng?

Tôn Hành Giả nghe nói mừng quá, hiện hình ra, thâu lông lại, bàn luận nhỏ rằng:

- May lắm, may lắm, ta thi ba món chắc ăn.

Bát Giới thấy Tôn Hành Giả và cười và nói, liền hỏi rằng:

- Ba chuyện ấy chắc chết, chớ chắc ăn giống gì?

Tôn Hành Giả nói:

- Nếu ngươi không tin, nghe bài thơ nầy thì biết.

Nói rồi đọc rằng:

Ðứt đầu ráp lại mới là tài,

Mổ ruột banh da triến tức thời,

Nằm giữa vạc dầu sôi sục sục,

Cũng như nực nội tắm mà chơi.

Ngâm thơ rồi thưa rằng:

- Tiểu tăng chặt đầu rồi hườn lại cũng đặng.

Vua Xa Trì hỏi:

- Thuở nay đã có thử lần nào chưa?

Tôn Hành Giả tâu rằng:

- Tôi hồi nhỏ có học phép ấy không biết linh chăng, thừa dịp nầy làm thử.

Tây Du KýNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ